Chương 19 - Bôi thuốc

1.3K 152 3
                                    

Tác giả: Nhất Mai.
Edit: Aminineteen.
_____________________

Lâm Viễn Chi vừa đi vào phòng nghiên cứu liền phát hiện bầu không khí bên trong có chút kỳ lạ. Vài ánh mắt ngó ra từ sau máy tính, đụng phải tầm mắt anh thì lại lúng túng thu trở về.

Đàn chị ngồi bên cạnh anh đứng lên, đưa cho anh một tập tư liệu, trên mặt mang theo một tia không đành lòng.

"Viễn Chi, em đừng để ý mấy cái đồn đoán vớ vẩn trên mạng, bọn chị đều tin tưởng em."

Lúc này, điện thoại Lâm Viễn Chi bỗng rung lên một cái, là Mập Mạp vừa gửi cho anh một đường link.

Mập Mạp: Có người đăng bài bôi nhọ cậu và đàn em trên diễn đàn trường, tức chết tớ rồi.

Lâm Viễn Chi xem xong bài viết kia mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra, anh cười cười với đàn chị, ánh mắt bình tĩnh.

"Em không sao, những số liệu giáo sư Trương cần em đều sắp xếp xong rồi, chị xem có gì cần phải sửa gì nữa không?"

Đàn chị sau khi xác nhận anh không bị ảnh hưởng gì mới nhẹ nhàng thở ra.

"Được, để chị xem trước, nếu không có vấn đề gì chị sẽ scan giao cho giáo sư Trương."

Buổi sáng Lộ Nghiêu có tiết tennis, cậu cảm thấy bản thân mình chỉ bị thương nhẹ, những lời dặn dò của bác sĩ hoàn toàn bị cậu quẳng ra sau đầu. Kết quả luyện tập phát bóng không đến hai phút, cậu liền đứng không nổi nữa.

Thầy dạy tennis cầm sổ tay đứng ở một bên, thấy sắc mặt Lộ Nghiêu trắng bệch, khom lưng chống đầu gối liền vội vàng bước nhanh đến.

"Sao lại thế này? Bị bóng đánh trúng à?"

Thời điểm làm nóng người thầy không chú ý tới, giờ đến gần mới phát hiện ra khóe miệng học sinh này có vết thương, thầy lập tức nhăn mày lại.

"Em bị thương khi nào, sao lại không nói sớm cho tôi?"

Lộ Nghiêu ngượng ngùng nói rằng mình bị thương trong một trận đánh nhau.

"Hôm qua sương sườn em bị thương, khả năng vừa nãy đập bóng quá mạnh nên có chút đau. Trước đó em cứ tưởng không có gì đáng lo."

"Mấy đứa học sinh các em, cứ ỷ mình trẻ tuổi mà không coi sức khỏe mình ra gì, đã bị như này rồi còn học gì nữa, mau trở về nghỉ ngơi đi."

Đi bộ về chung cư thì xa quá, Lộ Nghiêu mặc áo khoác vào, ngồi trên ghế dài gọi điện cho Lâm Viễn Chi.

Chưa tới năm phút liền thấy Lâm Viễn Chi đạp xe đến. Anh nhìn thấy Lộ Nghiêu ngồi trên ghế dài của sân tennis, gương mặt tuấn tú bỗng chốc sa sầm xuống.

Lộ Nghiêu xấu hổ mà vẫy tay với anh.

"Anh tới nhanh ghê."

"Hôm qua bác sĩ nói như thế nào? Không được vận động mạnh, phải nghỉ ngơi, cậu không để vào tai có đúng không?"

Lộ Nghiêu cười gượng hai tiếng, "Chẳng phải tôi nghĩ mình không có việc gì hay sao..."

Lâm Viễn Chi lười nói lời vô nghĩa với cậu, xách balo của cậu đeo lên vai.

[EDIT][ĐM] PHÁO HÔI THỤ BIẾN THÀNH VẠN NHÂN MÊ PHẢI LÀM SAO?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ