Chương 28 - Hôn sâu

1.3K 98 13
                                    

Tác giả: Nhất Mai.
Edit: Aminineteen.
_____________________

Máu toàn thân Lâm Viễn Chi cơ hồ sôi trào lên chỉ trong phút chốc, động tác của Lộ Nghiêu hoàn toàn là vô thức, giống như một chú mèo nhỏ sử dụng cùng lúc cả môi và lưỡi nhẹ nhàng cắn cắn hầu kết anh.

Cổ họng Lâm Viễn Chi nóng bừng, trái tim không ức chế được mà run rẩy, anh dùng sức nắm lấy bả vai Lộ Nghiêu, rũ đôi mắt nhìn cậu.

"Nghiêu Nghiêu, cậu biết mình đang làm cái gì không?"

Lộ Nghiêu chớp chớp đôi mắt hơi mê mang, tựa hồ có chút khó hiểu, "Tôi làm gì?"

Lâm Viễn Chi nhìn gương mặt khiến anh vừa yêu lại vừa hận, duỗi tay nắm lấy cằm Lộ Nghiêu, ngón tay cái chậm rãi vuốt ve môi cậu.

"Vẫn muốn uống nước à?"

Lộ Nghiêu lắc lắc đầu, rụt cổ muốn tránh khỏi ngón tay Lâm Viễn Chi nhưng vòng eo lại bị người kia ôm siết không thể thoát.

Ánh mắt Lâm Viễn Chi âm trầm nhìn Lộ Nghiêu, ngón tay vẫn đang ấn lên môi cậu.

"Không uống nước nữa, uống cái khác nhé, được không?"

"Cái gì......"

Hai chữ kia mới ra khỏi miệng, cằm đã bị người bóp chặt, hung hăng hôn lên.

Lộ Nghiêu mở to hai mắt, không dám tin tưởng mà nhìn gương mặt Lâm Viễn Chi gần trong gang tấc. Hai người hô hấp đều rối loạn, mắt kính Lâm Viễn Chi đụng vào mũi cậu, ngay sau đó chiếc kính gây cản trở kia đã bị tháo xuống ném lên bàn trà.

Cả người Lộ Nghiêu rơi vào sô pha, hai tay bị túm giơ lên đầu, thừa nhận nụ hôn như mưa rền gió dữ.

Lý trí còn sót lại nói cho cậu, hôm nay Lâm Viễn Chi đã thực sự mất khống chế. Rõ ràng là người dịu dàng đến vậy, vì sao lúc hôn cậu lại giống như một con sói đói, gấp không chờ nổi mà muốn ăn tươi nuốt sống cậu vào trong bụng?

Lộ Nghiêu nghe được bản thân phát ra âm thanh giọng mũi nức nở, quả thực không giống giọng của cậu chút nào! Hôn sâu như vậy khiến cậu thở không nổi, không thể không dùng tay túm lấy cổ áo Lâm Viễn Chi, hổn hển nói, "Anh đừng hôn..."

Có lẽ qua năm phút, hoặc là lâu hơn, Lâm Viễn Chi mới chịu rời khỏi môi cậu. Mùi rượu nhàn nhạt trong miệng Lộ Nghiêu vẫn đang quanh quẩn nơi đầu lưỡi anh, còn có một loại vị ngọt không nói nên lời.

Lâm Viễn Chi không cách nào hình dung ra loại cảm giác này, rõ ràng vừa mới nhấm nháp môi lưỡi người nọ xong, cảm giác khát khô trong cổ họng vẫn như cũ không khá hơn chút nào.

Cuối cùng cũng được buông tha, Lộ Nghiêu mở miệng thở dốc. Khoé miệng có chút đau nhói, hình như là chỗ nào đó đã bị cắn rách rồi, đầu cậu vẫn khá mơ hồ, chỉ là theo bản năng cảm thấy tủi thân.

"Cái người này...Sao mà phiền quá vậy..."

Cậu lẩm bẩm trong miệng, lăn từ trên sô pha xuống đất. Lâm Viễn Chi không đeo kính khiến cậu vô thức cảm thấy có chút nguy hiểm.

Chỉ là chưa đi được hai bước, chân cậu đã bị vướng vào cạnh bàn.

Lâm Viễn Chi duỗi tay đỡ lấy cậu, giọng nói khàn khàn, "Nghiêu Nghiêu, chuyện vừa nãy, cậu không chán ghét đúng không?"

[EDIT][ĐM] PHÁO HÔI THỤ BIẾN THÀNH VẠN NHÂN MÊ PHẢI LÀM SAO?Where stories live. Discover now