Chương 37: Kể lại

4.9K 75 0
                                    

Trước khi tan sở, Hạ Cảnh Điềm rốt cục chờ được tin nhắn của Ngô Viễn Khang, hắn bào sau khi tan việc ở cửa công ty chờ hắn, đơn giản mấy chữ, nhưng đã làm cho nàng cảm thấy vui mừng.

Tan việc, Hạ Cảnh Điềm đúng hẹn chờ ở cửa công ty, giương mắt nhìn đã thấy xe của Ngô Viễn Khang đứng ở trước mặt nàng, thanh âm hắn dịu dàng, "Lên xe a!"

Hạ Cảnh Điềm mím môi cười, gật gật đầu mở cửa xe ngồi lên, trên đường hai người thật lâu không nói gì, Hạ Cảnh Điềm cũng không biết nên nói cái gì, cuối cùng, vẫn là Ngô Viễn Khang mở miệng trước, "Đi quán cà phê ngồi một chút a!"

"Được." Hạ Cảnh Điềm cắn cắn môi dưới trầm thấp lên tiếng, bởi vì chuyện tối ngày hôm qua, nàng cho rằng đối với hắn có chút thiệt thòi, trước khi không có được sự tha thứ, nàng tìm không thấy câu gì phù hợp mở miệng.

Chiếc xe bạc dừng ở một quán cà phê lịch sự tao nhã, Hạ Cảnh Điềm cảm giác rằng Ngô Viễn Khang sẽ nói ra suy nghĩ của mình, dọc theo con đường nàng và hắn đều bất ổn, nàng không biết trong chốc lát sẽ nghe được cái gì.

Trực tiếp chọn gian cà phê có cửa cách âm, nhằm cách ly hết thảy ồn ào bên ngoài, Ngô Viễn Khang khẽ nhấp một ngụm cà phê đắng, ánh mắt dừng trên gương mặt nhỏ nhắn thanh tú của Hạ Cảnh Điềm, chậm rãi lên tiếng, "Cảnh Điềm, anh không hy vọng em dối anh, em có thể nói cho anh sự thật không?"

Mở đầu có chút làm cho người ta sờ không được đầu mối, làm cho Hạ Cảnh Điềm kinh ngạc sững sờ, nàng nhất thời không kịp phản ứng, mở to mắt to, khó hiểu hỏi!"Cái gì?"

"Người kia là ai vậy?" Ngô Viễn Khang đem lời nói thẳng nói đi ra, suy tư trong buổi trưa, cũng làm phức tạp cả buổi trưa, hắn tổng kết đáp án chỉ có một, là nghe Hạ Cảnh Điềm giải thích.

Hạ Cảnh Điềm sợ hãi mở to mắt, đáy lòng bắt đầu hoang mang rối loạn, nàng không ngu ngốc, Ngô Viễn Khang có ý rất rõ ràng, chỉ là làm cho nàng không hiểu, vì cái gì hắn hỏi như vậy? Hắn biết cái gì rồi? Hắn đang hoài nghi cái gì? Đáp án này còn chưa tìm được, Hạ Cảnh Điềm tiếp tục giả vờ ngốc, "Em không biết anh đang ở đây nói cái gì."

Ngô Viễn Khang cũng không muốn giấu diếm Hạ Cảnh Điềm, hắn chậm rãi nói, "Hôm nay, anh trong lúc vô tình nghe Lý Lan nói về em thời đại học chuyện, cô ầy nói em trong đại học không có nói qua bất luận cái gì về bạn trai, có thật không?"

Những lời này càng như sóng lớn đem Hạ Cảnh Điềm nhận chìm, tay cầm thìa nhất thời không xong, làm cà phê đổ đầy trên bàn, nàng bối rối cầm giấy đi lau, lại cảm giác như tay chân lạnh như băng, ngực càng nản lòng thoái chí, nguyên lai hắn cũng biết rồi, khó trách hắn vừa rồi có câu hỏi như vậy, Hạ Cảnh Điềm không trách Lý Lan nhiều chuyện, không thể tưởng được, giấy thủy chung không bao giờ gói được lửa, có một số việc không thể che dấu.

"Anh cũng biết rồi." Tất nhiên đã mở ra rồi, Hạ Cảnh Điềm cũng không có cái gì phải che giấu, trên tay lây dính cà phê, trong lòng cũng cay đắng.

Vừa rồi, thấy cà phê nóng hổi rơi trên tay nàng, hắn không khỏi đau lòng, thần sắc cũng nhu hòa không ít, dừng ở trước mặt đáng yêu của Hạ Cảnh Điềm, hắn trầm giọng nói!"Anh nghĩ nghe em giải thích."

Đồ Chơi Của Tổng Tài [FULL]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ