Chương 150: Chất vấn của hắn

5.2K 70 0
                                    

Đỗ Thiên Trạch nhìn qua Hạ mẹ đối với Hạ Cảnh Điềm quan tâm như thế, mím môi cười cười, nhưng Hạ mẹ tiếp theo nói một câu làm cho hắn chấn động.

Hạ mẹ trên mặt hiện lên vẻ hiền lành, đưa tay thay Hạ Cảnh Điềm kéo tốt khóa kéo, mới lên tiếng nói: "Ở bên ngoài nhớ ăn kiêng một vài thứ, mang thai không thể ăn đồ nguội lạnh gì đó, cũng không ăn quá cay, biết không?"

Hạ Cảnh Điềm cũng không nghĩ ra mẹ lại vô tình nói ra, khuôn mặt lập tức có chút hiện hồng, không dám nhìn Đỗ Thiên Trạch, có chút dồn dập lên tiếng nói, "Mẹ, con biết rồi, mẹ trở lên đi! Bên ngoài lạnh lắm."

Trong nháy mắt khi Hạ mẹ lên lầu, Đỗ Thiên Trạch không dám tin nhìn Hạ Cảnh Điềm, trong ánh mắt đầy chất vấn cùng kinh ngạc, Hạ Cảnh Điềm mím môi, tránh đi ánh mắt Đỗ Thiên Trạch.

"Chuyện khi nào?" Đỗ Thiên Trạch giọng điệu tự dưng có chút khó khăn, như đang đè nén tâm tình nào đó.

"Anh không nên hỏi ." Hạ Cảnh Điềm cũng không muốn đem chuyện này nói cho hắn biết.

"Là của anh ta." Đỗ Thiên Trạch tức giận gầm nhẹ, đáy lòng cuồn cuộn ghen tuông, tin tức này bảo hắn làm sao có thể tiếp nhận? Vì cái gì? Vì cái gì ông trời lại như vậy đối với hắn? Mà ngay cả một chút cơ hội cũng không lưu cho hắn?

Hạ Cảnh Điềm bối rối cắn môi dưới, nhỏ giọng nói một câu, "Anh đừng hỏi." Nói xong, xoay người trở về nha, cánh tay lại bị Đỗ Thiên Trạch nắm lại, Hạ Cảnh Điềm cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn cho thấy vẻ khó xử, sau lưng, Đỗ Thiên Trạch hỏi, "Anh ta biết không?"

Hạ Cảnh Điềm không có lên tiếng, sắc mặt đã trở nên khó coi, đối với Đỗ Thiên Trạch, nàng vốn tồn tại cảm giác làm hắn bị thương, hôm nay, cho hắn biết chuyện này, càng làm cho nàng không cách nào đối mặt, nàng không biết nên như thế nào đối mặt chất vấn của hắn, lại không dám đối mặt chính mình trong lòng hoảng loạn.

Đỗ Thiên Trạch không khỏi có chút cả giận kêu lên, "Em vì cái gì không nói lời nào? Mau nói đi!"

Hạ Cảnh Điềm nhắm mắt lại, lời nói tràn đầy cầu khẩn, "Anh cũng không thể không hỏi được không."

Đỗ Thiên Trạch kinh ngạc nhìn Hạ Cảnh Điềm mặt mũi tràn đầy biểu lộ đau đớn, không khỏi trong lòng rủa thầm một tiếng, kéo Hạ Cảnh Điềm vào trong xe, chốt cửa lại, nàng nghiễm nhiên đã không ý thức được mình, sững sờ nhìn Đỗ Thiên Trạch lên xe, giờ này cảm giác trong lòng loạn thất bát tao, nàng cũng không muốn về nhà đối mặt cha mẹ, cũng không muốn đối mặt Đỗ Thiên Trạch.

Trên đường đi, Đỗ Thiên Trạch không nói gì, nhưng xe lại chạy cực kỳ nhanh, mùa đông trên đường phố có vẻ vắng vẻ, xe của hắn nhanh chóng đã đạt đến một trăm km/h, Hạ Cảnh Điềm mặc dù có chút thất kinh, nhưng không cách nào lên tiếng làm cho hắn chậm lại, cuối cùng, xe của hắn đột ngột dừng ở trước một quán cà phê, hắn dẫn đầu xuống xe, nhìn Hạ Cảnh Điềm vẫn ngồi ở trên vị trí, hắn không khỏi tiến lên đem nàng kéo xuống xe.

Ngồi ở trong quán cà phê yên tĩnh, Đỗ Thiên Trạch nhìn đối diện Hạ Cảnh Điềm đang trầm mặc, trong lồng ngực cảm xúc không phát tiết được rất khó chịu, người sáng suốt đều nhìn ra được Hạ Cảnh Điềm trong nội tâm thừa nhận rồi rất nhiều áp lực, hắn như thế nào còn có thể một lần nữa gây cho nàng áp lực? Nếu như yêu một người, sẽ tự nhiên mà như vậy muốn quý trọng bảo hộ, nửa ngày, hắn mới dịu dàng một ít lên tiếng, "Em nói cho anh biết là chuyện gì xảy ra? Anh ta đối với chuyện này chẳng lẽ một chút thái độ cũng không có?"

Đồ Chơi Của Tổng Tài [FULL]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ