Chương 80

3.2K 212 62
                                    

Hạ Lam dụi mắt tỉnh dậy, trong phòng vẫn tối om chẳng khác gì đêm qua lúc cô trở về. Hơi xoay người một chút, chỉ thấy chăn gối bên cạnh dày đặc, dày đến mức khiến Hạ Lam khó cựa quậy.
Đầu cô đau nhức tựa như bị búa bổ qua, cả người cũng ê ẩm và quái lạ hơn nữa là.. Môi đau rát dã man!
Quái quỷ!
Hôm qua đi về Hạ Lam đã làm gì nhỉ?
Cô chỉ nhớ mình lên xe taxi, nói địa chỉ sau đó ngủ thẳng, lên nhà ra sao, vào phòng thế nào, thậm chí thay quần áo tẩy trang kiểu gì cũng không hề nhớ!
Giỏi thật.. Nhưng người giỏi nào lại không có khiếm khuyết chứ? Chắc lúc Hạ Lam di chuyển hoặc xử lí đã lỡ chân ngã dập môi vào đâu đó rồi!

"Em tỉnh rồi sao?" Bên eo vốn bị đè chăn tự dưng xiết chặt, Hạ Lam lúc này mới giật mình, bỏ tay xoa đầu xuống hốt hoảng nhìn sang bên cạnh..
Ôi má! Trịnh Văn Minh!
Cậu ta làm gì ở đây? Vẻ mặt ngái ngủ này, mái tóc tổ quạ này, đôi mắt đen thẫm có chút lười biếng này.. Là..
"Còn mệt thì nghỉ thêm chút đi, hôm nay được nghỉ!"

"Từ từ!" Hạ Lam muốn lui người về nhưng buồn thay, ngay khi cô lùi lại bộ não đang bị đình trệ của cô tỉnh dần, lập tức load được một tin tức động trời: thứ đang vắt ngang eo không phải chăn!
Tay của Văn Minh! Tay của cậu ta đang ở trên eo cô! Vậy là cậu ta ôm cô ngủ một đêm rồi ư? Vì sao? Vì sao chứ? Chả lẽ hai người hôm qua say rượu làm loạn? Nhưng cô đi tiệc mới say, cậu ta ở nhà sao say được? Hay cậu ta vẫn tức nữ chính nên mới chặc lưỡi làm loạn với cô? Bây giờ nên xử lí sao? Hồng Ngọc đâu, sao cô ta không đến mà lôi chồng mình về đi?..
"Tôi cần thời gian suy nghĩ!"

"Ăn cũng đã ăn đủ!" Văn Minh không vui, cậu bỏ bàn tay đang ôm lấy eo Hạ Lam xuống, chậm rãi chống tay ngồi dậy. Ngực Văn Minh trần trụi - à, dĩ nhiên là vẫn còn một lớp bông băng dày, thế nhưng không mặc áo dĩ nhiên sẽ bị quy là trần trùi trụi rồi!
Hạ Lam càng nghĩ càng xa, run rẩy đưa tay bỏ chăn ra khỏi người mình, chỉ thấy trên người cô mặc một bộ váy ngủ mỏng manh, thoải mái.. "Bên dưới" còn man mát dường như không hề mặc thêm thứ gì. Ha ha, thiệt là thú vị! Thiệt là vui vẻ! Thiệt là bất ngờ!..
"Em còn không muốn chịu trách nhiệm với tôi?"

"Cậu.." Hạ Lam xua tay, có chút bất lực "Tên nhãi này cậu xưng hô kiểu gì với tôi đấy?"

"Đêm qua người nào bắt tôi phải gọi em chứ?" Văn Minh nén cười, tư duy Hạ Lam quá zic zắc, đáng lẽ lúc này vấn đề cô nên quan tâm là vấn đề khác mới đúng "Làm như tôi đây muốn lắm không bằng!"

"Không muốn thì đừng gọi!" Hạ Lam đẩy cậu ra xa, lấy chăn cuốn vào người. Mặc dù thân thể Nguyễn Hạ Lam đã làm chuyện đó nhiều lần, nhưng cô lại khác. Trong thế giới cũ Hạ Lam ôm mối tình đơn phương với Đăng Khoa năm năm, hai người chưa bao giờ đi quá giới hạn, nắm tay còn chưa chứ đừng nói gì đến ôm hôn..
Ấy vậy mà hôm nay, khi Hạ Lam vừa đến thế giới này được gần hai tháng, cô đã làm một việc phản lại lí tưởng của bản thân, phản lại sự tin tưởng của gia đình, đi ngược chân lí của xã hội.. Ối giời ơi! Làng nước ơi! Hạ Lam 419 với một tên nhóc 18 tuổi!
"Cậu Minh, tôi không nhớ chuyện đêm qua.."

"Tôi có thể nhắc cho em nhớ.. Hạ Lam rất nhiệt tình nha.."

"Stop!" Cô tái mặt xua tay, ngón tay thon dài dừng lại bên khóe môi mềm mại của Văn Minh. Cậu hơi ngẩn ra, sau đó để yên cho cô đặt tay lên môi mình "Tôi không muốn nhớ, và hi vọng cậu cũng quên nó luôn đi!"

[Nữ Phụ Văn - FULL] Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?Where stories live. Discover now