Chương 18: Chết vì ngu

306 10 1
                                    

  Lúc Lâm Dư Hi đi ra từ phòng vệ sinh, thì cha con họ Chu đã ăn cơm xong rồi.

"Anh Chu, muốn đi ra ngoài không?"

"Vince!"

Rốt cuộc Lâm Dư Hi cũng hiểu được cái gọi là "tính tình bướng lắm" trong câu nói của Chu Diễn Long rồi: "Được rồi, Vince, anh muốn đi đâu?"

"Ra bãi biển đi."

Ra tới bãi biển, đang lúc mặt trời nhô lên cao. Hai người đi đến một cái dù che nắng trên bãi biển, cát chạy vào đôi giày da đen của Lâm Dư Hi, cô dứt khoát cởi giày vớ ra, để sang một bên.

"Lần nào gặp cô cũng ăn mặc thế này, áo sơ mi trắng, quần đen, giày da đen, đuôi ngựa, mặt mộc."

"Tôi tẻ nhạt vậy đấy. Vince, nói về chuyện của anh đi! Trước kia thường đến bãi biển với Trình Tuyền à?"

"Vào giờ này thì không có. Nắng quá!"

"Vậy, đã từng đến với Hứa Nặc?"

"Cũng chưa, nắng quá!"

"...... Vậy ở đây, anh nhớ đến cái gì?"

Chu Tử Chính nằm trên ghế dài ở bãi cát, gối đầu lên đôi tay bắt chéo, nhắm mắt lại: "Nhớ đến mùa hè chói chang ngủ rất ngon."

Lâm Dư Hi không thể tin được trừng anh 5 giây, tức giận thốt lên: "......Tôi không phải đến đây để tiếp anh ngủ." Lời nói vừa ra khỏi miệng, trong lòng gào thét một câu: "Mẹ nó, nói cái gì vậy hả?!"

Chu Tử Chính mở mắt, nét cười trong mắt từ từ tràn ra: "Không tiếp tôi ngủ, vậy thì ngủ chung đi!" Nói xong, mắt lại lóe lên, chỉ là nét cười vẫn treo bên khóe môi.

Lâm Dư Hi ngạc nhiên nhìn tư thế ngủ ung dung nhàn nhã của anh, cảm thấy giống như đấm một cái vào bông gòn vậy, vụn bông gòn bay lên, dính đầy mặt cô.

Cô nằm lên ghế dựa trên bãi cát, tự mình an ủi: Được! Anh ngủ là chuyện của anh, dù sao cô cũng vẫn lấy tiền.

Chỉ là, ánh nắng chói chang, gió biển phất phơ, cộng thêm tiếng sóng làm cho người ta thoải mái, cùng với việc căng da bụng, trùng da mắt chí mạng nhất, Lâm Dư Hi nằm một lúc vậy mà thật sự ngủ thiếp đi.

Cô còn mơ một giấc mơ, mơ thấy cô mọc một đôi cánh, bay lên mây, nhảy tới nhảy lui trên mây, sau đó đám mây bị chọc ra một cái lỗ, cô bị rớt xuống, vốn tưởng rằng sẽ bị rớt xuống biển, ai ngờ nước biển tách ra, cô cứ thế rơi thẳng xuống, sâu không thấy đáy.

Người cô run lên, tỉnh rồi. Lúc mở mắt ra, nhìn thấy Chu Tử Chính đang nghiêng mặt nhìn cô chằm chằm, ánh mắt của anh có một cường độ sáng khó mà phân biệt.

Lâm Dư Hi ngồi dậy, nhìn đồng hồ: "3 giờ tưỡi rồi à? Ây da, sao tôi lại......, tôi phải đi rồi."

Chu Tử Chính đứng lên, lấy giày của cô qua, giúp cô trút cát trong giày ra, dùng một tay vỗ vỗ cát bụi trên mặt giày, mới đưa lại cho Lâm Dư Hi.

"Cám ơn!" Lâm Dư Hi rũ mắt xuống, nhận lấy, nhanh chóng mang vào

"Cảm giác được cô đã nằm mơ."

"Ơ...... Tôi thật sự phải đi rồi."

"Được, tôi đưa cô về."

"Anh thả tôi xuống trạm tàu điện ngầm là được rồi."

Về đến biệt thự, Tống Thành Trạch trông có vẻ như đã đợi được một lúc, đưa một phần tài liệu cho Chu Tử Chính.

Lâm Dư Hi lấy di động đã chỉnh sang chế độ im lặng ra, hết hồn, lại có đến ba mươi mấy cuộc gọi nhỡ, toàn là của Ngải Vi. Lâm Dư Hi vội vàng gọi lại: "Tiểu Ngải, có chuyện gì sao?"

Cô chỉ nghe được tiếng nấc nghẹn của Ngải Vi.

"Sao thế? Không vui hả?" Giọng của Lâm Dư Hi đột nhiên dịu dàng, thu hút ánh mắt của Chu Tử Chính.

"Hi Hi...... Mình...... tiêu...... rồi!"

Lâm Dư Hi bất đắc dĩ: "Sao vậy? Thì ra anh ta đã kết hôn à?"

Khóc lóc!

"Có bạn gái?"

Khóc lóc!

"Có bạn trai?"

Khóc càng dữ dội hơn!

"Nam nữ đều xơi hết?"

"Hi Hi...... Nếu như mình không còn ở đây nữa...... Vào ngày sinh nhật của mình, cậu có thể...... nhớ đến mình không?"

Trong lòng Lâm Dư Hi run lên: "Cậu muốn đi đâu?"

"Cậu nhớ đó...... phải nhớ mình nha......"

Vẻ mặt của Lâm Dư Hi trầm xuống: "Tiểu Ngải, cậu đang ở đâu?" Ngải Vi không ổn, cực kỳ không ổn.

"Không biết...... Thượng Đế có cần mình không nhỉ? Có thể là nhìn thấy chuyện xấu của mình rồi, thì sẽ đá mình mình xuống...... địa ngục mất thôi."

"Chuyện xấu gì? Tiểu Ngải, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói ra đi, không có chuyện gì không vượt qua được."

Đột nhiên Tống Thành Trạch nghĩ đến chuyện gì đó, lấy di động ra lướt lướt, đi về phía Lâm Dư Hi, giơ lên trước mặt cô.

Ánh mắt của Lâm Dư Hi kinh hãi, bật thốt kêu lên.

"Cậu...... đã thấy rồi." Ngải Vi khóc òa lên.

Lâm Dư Hi hơi hoảng, một tay cô cầm lấy di động của Tống Thành Trạch, không ngừng phóng to thu nhỏ, nhìn chằm chằm tấm hình khỏa thân trên màn hình một cách tỉ mỉ. Sau đó nhẹ lòng thở ra một hơi: "Tiểu Ngải, người trên hình không phải cậu."

Tiếng khóc của Ngải Vi dừng lại một giây, rồi lại bùng phát: "Cậu đừng gạt mình nữa...... Chắc chắn là mình...... Má trái của mình có một nốt ruồi."

"Không sai, mặt là của cậu, nhưng cơ thể thì không phải. Vóc dáng của cô ta thật sự rất giống cậu, nhưng ngực của cậu không tròn trịa như thế, ngực của người phụ nữ này hơn phân nửa là giả."

Tiếng khóc của Ngải Vi lại dừng một giây.

"Lại nhìn eo của cô ta xem, có đường cơ bụng, chân của cô ta nữa, có đường cong cơ bắp đấy. Bình thường cậu không tập thể dục, nên cậu không có đường gì hết."

Ngải Vi nghẹn ngào: "Nhưng...... Trên đó viết tên của mình...... Ngoài cậu ra...... còn ai biết không phải mình chứ?"

"Mấy cái này là ảnh ghép, cậu có thể tìm chuyên gia để giải thích, có thể tìm luật sư lên tiếng nói rõ. Sao đầu của cậu chỉ biết nghĩ tới chết thôi vậy?"

EM TRỐN KHÔNG THOÁT TAY ANH ĐÂUKde žijí příběhy. Začni objevovat