Chương 13: Đến thăm, bức hôn

2.1K 42 0
                                    

  Trong cơn đau mãnh liệt Triển Du mở mắt ra, đập vào mắt không phải là một màu trắng thuần, cũng không có giường bệnh hay mùi thuốc khử trùng của bệnh viện.

Căn phòng rất yên tĩnh, bức màn lớn hoàn toàn che lại thế giới ngoài cửa sổ khiến cho người ta không xác định rõ đang là ban ngày hay ban đêm, trong không khí thoang thoảng một mùi hương nhàn nhạt khiến cho thoáng cái Triển Du đã đoán ra đây là phòng ngủ của Nam Khôn – trên người hắn cũng có mùi hương này.

Yết hầu đặc biệt khó chịu, dường bị mới bị bàn ủi là qua, nuốt nước miếng cũng thấy đau, Triển Du chống tay đang chuẩn bị ngồi dậy thì cửa phòng mở ra. Nam Khôn thấy cô đã tỉnh lại thì sắc mặt vốn cứng nhắc cũng dịu lại rất nhiều.

"Có khát không?" Hắn nhanh chóng đi tới đỡ cô tựa vào đầu giường.

Triển Du ra vẻ yếu ớt lắc đầu, há to miệng muốn nói chuyện, Nam Khôn vội vàng ngăn cô lại rồi duỗi tay áp lên trán cô, vẻ mặt lập tức trở nên vui mừng: "Hạ sốt rồi, cổ họng em bị đau, không thể ăn được, hay là truyền dịch bổ sung dinh dưỡng đi."

Triển Du nghe lời gật đầu, cũng không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào mắt hắn như vậy, đôi mắt cô vốn đã rất to, tròng đen trời sinh đã nhiều hơn tròng trắng, lúc ánh mắt nhìn người khác luôn đặc biệt chuyên chú, giống như một con chó nhỏ khiến chủ nhân thương yêu.

Nam Khôn bị cô nhìn như thế nên lòng cũng cảm thấy có chút áy náy, vuốt ve gương mặt cô, giọng nói dịu dàng chưa từng có: "Làm sao vậy?"

Dm, giả vờ cái đếch gì!

Anh nha, đã sớm biết âm mưu của Nam Uy rồi phải không? Cố ý một mắt nhắm một mắt mở để bọn họ làm chuyện xấu là đang muốn mượn cơ hội chèn ép cậu hai của anh hay là để thử tôi đây?

Triển Du không cam lòng nhưng vẻ mặt vẫn điềm đạm đáng yêu, ánh mắt rưng rưng, giọng nói khàn khàn: "Em còn tưởng rằng em sẽ không còn được gặp lại Tứ gia nữa chứ."

Có câu nước mắt phụ nữ, một giọt cũng sẽ say, nước mắt của Triển Du lại chảy thành sông, Nam Khôn không thể thờ ơ, ôm lấy cô vừa hôn vừa dỗ, an ủi nửa ngày: "Đều do tôi không bảo vệ tốt cho em, ngoan nào, không sao đâu, có tôi ở đây, không phải sợ..."

Về âm mưu lần này, thật ra hắn cùng Triển Du đều giống nhau, biết rõ Nam Trân mời cô đi tụ họp có phân nửa là mượn dao giết người, nhưng cũng không rõ kế hoạch cụ thể của Nam Trân, thậm chí cũng không biết chuyện chiếc xe của Nam Trân bị người ta động chân động tay vào. Sở dĩ đồng ý để cho Triển Du đi hoàn toàn là vì vẻ mặt "rất muốn đi" của Triển Du, không hề liên quan gì đến thử Triển Du.

Cho nên mới đưa cho Triển Du chiếc đồng hồ kia, lại còn phái A Đông đi theo, vậy mà cuối cùng vẫn vượt ra khỏi dự liệu của hắn.

Cho nên giờ phút này hắn vẻ tự trách cùng quan tâm của hắn không phải là giả vờ.

Triển Du ghé vào đầu vai hắn khóc một lúc, như là đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó ngẩng đầu lên khẩn trương nói: "Đúng rồi, những người khác đâu?"

"Đều không sao cả, A Trân cùng Thi Lôi chỉ bị trầy da, không có gì trở ngại, chắc là lát nữa sẽ qua đây thăm em. Ngày hôm qua thắng xe của nó không được nhạy, lại gặp đoạn đường chỗ đó không tốt cho nên mới xảy ra tai nạn xe cộ, không sao đâu!" Nam Khôn vỗ lưng cô, kể sơ lược chuyện này một cách hời hợt.

"Ừm" Triển Du như trút được gánh nặng khẽ thở phào, Nam Khôn muốn cô là con ngốc thì tất nhiên cô không thể tự cho mình là thông minh chạy tới đào khoét vấn đề, cũng không nói gì, cuộn tròn trong lòng Nam Khôn cọ cọ, dường như hắn mới chính là cảng tránh gió an toàn nhất của cô.

Nam Khôn rất hưởng thụ cảm giác được cô "tín nhiệm" cùng "ỷ lại" này.

Đã nhiều năm rồi, ngoại trừ mẹ ra, thật sự không có mấy người có thể làm cho hắn quan tâm như vậy. Có đôi khi cẩn thận nghĩ lại, thật ra hắn cũng không biết đến tột cùng hắn yêu mến cô bé này ở điểm nào, cô thoạt nhìn mềm mại vô hại sao? Hay là đôi mắt to tròn ướt át sáng long lanh lại thuần khiết kia của cô? Có lẽ vậy, nhưng mà hắn rất khẳng định, mỗi lần ở bên cạnh cô đáy lòng vốn rất bất định của hắn đã bình tĩnh trở lại. Không ai có thể bài xích người có thể mang đến tâm trạng vui vẻ cho mình, hắn cũng không ngoại lệ.

Tai nạn xe cộ lần này tuy Triển Du bị thương nhưng với hắn mà nói thật ra là một chuyện tốt – ai cũng biết muốn câu cá tất nhiên phải ném mồi câu ra trước, không danh chính ngôn thuận tạo cho những người khác cơ hội tốt thì làm sao bọn họ mắc câu được, mà bọn họ không mắc câu thì làm sao trò chơi có thể tiếp tục.

Cho nên đối với Triển Du, hiện giờ hắn không chỉ yêu mến mà còn xem như một con mimi mà thương tiếc.

Triển Du không biết bí mật nơi đáy lòng hắn, đương nhiên hắn cũng không hề biết suy nghĩ trong lòng Triển Du.

Hai người ngồi trong phòng một lúc, lúc Phượng Tường giả làm bác sĩ dẫn theo người hầu mang thuốc truyền dịch vào cho Triển Du thì Nam Trân cùng Thi Lôi cũng theo sau.

Vừa vào cửa Nam Trân đã bắt đầu diễn: "Aki cô không sao chứ? Ôi, làm tôi sợ muốn chết, hôm qua cả đêm tôi đều không ngủ được, cứ lo lắng không biết cô có sao không. Cô xem mỗi lần lòng tốt của tôi đều gây ra chuyện xấu, lần này vốn là muốn dẫn cô ra ngoài dạo chơi giải sầu, kết quả lại để cô bị thương thành như vậy, thật sự là tôi...không biết phải mở miệng giải thích với cô thế nào nữa."

Người nào đó nã pháo liên hồi một lúc, mọi người vẫn hay gọi là kẻ xảo trá, Triển Du muốn nôn trong lòng nhưng không thể không giả vờ ra dáng dịu dàng thân thiện: "Chị A Trân, chị đừng nói vậy, cũng không phải lỗi của chị, sao em có thể trách chị được."

"Không sao là tốt rồi, hôm qua dù tôi sợ muốn chết. Aki, cổ họng cô đang đau thì đừng nói chuyện, để tôi mang đến một số thuốc bổ chuyên thông cổ nhuận tiếng, trưa nay nếu có thể ăn được rồi thì nói nhà bếp hầm cách thủy lên cho, trước kia tôi đã từng nếm thử, hiệu quả đặc biệt tốt." Thi Lôi cũng giả vờ tốt bụng.

Triển Du cảm kích khôn cùng: "Cám ơn chị Thi Lôi."

Mọi người trò chuyện một lát, họng Triển Du đau không tiện nói chuyện, cộng thêm Nam Khôn ở bên cạnh trông coi nên Nam Trân và Thi Lôi cũng không dám nói lung tung, ngồi một lát rồi cùng người hầu rời đi.

Phượng Tường cầm nhiệt kế đo cho Triển Du, vừa ghi chép bệnh án vừa báo cáo với Nam Khôn: "Phương án trị liệu cho tiểu thư của Tam thiếu đã chuẩn bị gần xong, chi tiết cụ thể còn phải đợi Tam thiếu ở về từ thành phố B thương lượng xong mới định đoạt tiếp được."  

Bà Xã, Em Không NgoanWhere stories live. Discover now