7. Nhị thúc công Tưởng gia (đã edit)

5.7K 401 8
                                    

  Tưởng Chấn cầm theo đao, chậm rì rì mà trở về Tưởng gia, liền nhìn thấy một đám người ở ngoài cửa Tưởng gia.
Người Hà Tây thôn trên cơ bản đều ở phía nam xây dựng mấy căn phòng làm chỗ ở (theo quan niệm người xưa xây nhà hướng nam mới là hướng tốt), ở phía sau nhà thường sẽ có mấy căn hà nhỏ, hoặc là coi như nhà xí, hoặc là coi như phòng tạp vật, nếu hài tử nhiều, liền ở phía sau sửa soạn một chút cho hài tử ở.
Tưởng gia tổng cộng có bốn gian chính phòng ở hướng nam, phía đông hai gian Tưởng lão nhị Tưởng lão tam một người một gian, một gian phía tây Tưởng lão thái Tưởng lão đầu ở, một gian còn lại là nhà chính cũng là nơi người Tưởng gia ăn cơm.
Phía sau nhà chính không hợp xây phòng ở, có một cái giếng trời, bên trên làm một cái miệng giếng, bên cạnh giếng có phòng tạp vật và phòng bếp,ở phía bắc thì là nhà xí cùng chuồng heo.
Bá tánh bình thường không có tiền xây thành một đại viện đem phòng trước phòng sau đều vây lên, nhưng trước cửa mỗi nhà đều làm một cái sân phơi (dùng để phơi lúa, ngô...), cửa nhà vào ban ngày sẽ không bao giờ đóng lại. Mà hiện tại, Tưởng Chấn nhìn thấy trong sân của Tưởng gia là mấy vị thúc bá đang hút thuốc nói chuyện phiếm, trong sân cũng có một ít hàng sớm tụ tập lại xem náo nhiệt.
Những người này, sợ là đều đang chờ mình...... Tưởng Chấn biết điểm này nhưng không sợ hãi, vẫn như thường mà đi về phía trước, lúc hắn đến gần liền phát hiện Tưởng lão thái đang khóc lóc kể lể với các vị thúc bá đó, mà bên trong nhà chính, thức ăn buổi chiều bị hắn làm rớt dưới sàn đã thu dọn sạch sẽ, có một người Tưởng gia hiểu biết một chút về nghề mộc cùng Tưởng lão đầu đang sửa lại cái bàn.
Hắn lần trước dùng đao bổ một cái lên bàn, lại hung hăng đạp một đạp, bàn bát tiên làm bằng gỗ làm sao chịu nổi nên liền bị hỏng rồi.
"Tiểu tử thúi, ngươi còn dám trở về!" Có lẽ vì có một đám người Tưởng gia chống lưng, Tưởng lão thái quên đi chuyện lúc trước bị dọa sợ, nhanh chóng tiến lên, còn hận Tưởng Chấn hận đến nghiến răng.
Tên quỷ đòi nợ này cũng không biết là bị cái gì, ngày hôm qua sau khi trở về giống như thay đổi thành một người khác, hôm nay nháo thành như vậy, càng làm mặt mũi của nhà họ đều mất hết. Sao mấy ngày hôm trước hắn không bị chết đuối luôn cho rồi!
Nghĩ đến sự tình lúc trước phát sinh, trong mắt Tưởng lão thái lộ ra oán độc.
Tưởng Chấn lấy trứng gà, sau khi đá ngã cái bàn liền đi ra khỏi cửa, những người còn lại của Tưởng gia liền ngốc.
Bọn họ đều bị kinh hách, Chu Thục Phân vừa mới vào cửa càng bị dọa đến khóc, sau đó liền ồn ào đòi đi huyện thành ở —— Tưởng Thành Tường vẫn luôn ở huyện thành đi làm kiếm sống, tuy nói từ huyện thành đến Hà Tây thôn khoảng nửa canh giờ đi đường, nhưng hắn không đủ kiên nhẫn mỗi ngày đi qua đi lại nên liền thuê một cái phòng trọ để ở.
Lúc trước Chu Thục Phân nguyện ý gả cho Tưởng Thành Tường, là vì Tưởng Thành Tường lúc trước đã hứa với Chu gia sẽ ở riêng trên huyện thành, Chu gia tuy rằng bởi vì Chu tú tài phải đọc sách nên cũng không có bao nhiêu tiền, nhưng Chu Thục Phân cũng được nuôi dạy như tiểu thư, nên tất nhiên không thể kiên nhẫn mà hầu hạ mẹ chồng nhà nông.
Nàng vốn đối với hoàn cảnh của Tưởng gia đã rất không vui, hiện tại lại thấy Tưởng Chấn cầm đao hù dọa làm sao không muốn mau chóng dọn đến huyện thành ở?
Con dâu mới gả đến một ngày liền muốn đi, Tưởng lão thái cảm thấy mất mặt cực kỳ, nhưng Chu Thục Phân quyết tâm phải đi, nàng lại vô pháp ngăn cản, cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Tưởng Thành Tường cùng Chu Thục Phân hai người thu thập đồ đạc đi rồi —— Chu Thục Phân ngay từ đầu liền không tính toán ở lại nông thôn, của hồi môn cùng với giường tủ đệm chăn đều để ở huyện thành, nên cũng không cần phải thu dọn nhiều thứ.
Tưởng lão thái thu dọn sạch sẽ thức ăn trên mặt đất, tiễn con dâu và nhi tử đi liền cùng Tưởng lão đầu thương lượng, mời vài thúc bá Tưởng gia tới, quyết định phải hảo hảo giáo huấn Tưởng lão đại một lần.
Gia đình ở Hà Tây thôn cơ bản có khoảng mười nhà cùng Tưởng lão đầu có quan hệ họ hàng, Tưởng lão thái đi ra ngoài khóc lóc kể lể một vòng, những người này liền kéo tới.
Những người này tuy rằng từ Tưởng lão thái mà biết được Tưởng lão đại đáng giận cỡ nào nhưng cũng không xem là chuyện lớn gì. Tưởng lão đại là người thế nào bọn họ đều rõ ràng, mềm yếu dễ khinh (thường) nhất, ngày thường bị đánh đều không cáo trạng, bọn họ có mấy người cùng tuổi với Tưởng lão đại, khi còn nhỏ đều từng khi dễ qua Tưởng lão đại, ví như đoạt cỏ mà Tưởng lão đại vất vả cắt cho heo ăn, hoặc là đẩy hắn xuống mương...
Một Tưởng lão đại như vậy sẽ động đao với cha mẹ? Đây là nói giỡn đi?
Cái bàn kia hơn phân nửa là Tưởng đồ tể nóng lên dùng đao phá hư.
Những người này ở trong sân Tưởng gia trò chuyện thực nhẹ nhàng vui vẻ, thẳng đến khi nhìn thấy Tưởng lão đại từ xa đi tới.
Người vẫn là người kia, nhưng không biết vì cái gì hiện tại Tưởng lão đại cho bọn họ cảm giác khác lạ....
"Trấn Ác tiểu tử, ngươi đã trở lại!" Một thanh âm vang lên, cùng với thanh âm này, một lão nhân nhỏ gầy trên tay cầm một tẩu thuốc phiện dài đi ra, cau mày nhìn Tưởng Chấn.
"Ân." Tưởng Chấn nhận thức lão nhân này, là đệ đệ của gia gia hắn (gia gia = ông nội), thúc thúc của Tưởng đồ tể, mà hắn hẳn nên phải kêu người này là nhị thúc công. Vị nhị thúc công Tưởng gia này cũng đã hơn bảy mươi, ở trong thôn xem như là người lớn tuổi nhất, cho nên cũng liền đem chính mình trở thành người quan trọng.
Nhị thúc công nhìn Tưởng Chấn, hừ lạnh một tiếng, lại thong thả ung dung mà hút điếu thuốc, tiếp tục hỏi: "Trấn Ác tiểu tử, chén đĩa nhà ngươi có phải do ngươi quăng ngã, cái bàn kia có phải do người chém hư hay không? Nghe nói, ngươi còn lấy đồ đạc?"
"Nhị thúc, không phải hắn thì là ai? Trong nhà tổng cộng có mấy cái chén, đều bị hắn quăng ngã hết, còn có cái bàn kia, một cái bàn tốt liền bị hắn bổ thành như vậy!" Tưởng lão thái chỉ vào một đống mảnh vỡ chén sứ ở cửa mà nói.
Người nhà quê trong nhà cơ bản chỉ có mấy cái chén, đó là quăng vỡ một cái cũng muốn đau lòng nửa ngày, hiện tại quăng ngã một đống...... Không nói Tưởng lão thái đau lòng, đám người nhị thúc công nhìn cũng thấy đau lòng thay nàng.
"Hắn còn dùng dao nhỏ uy hiếp chúng ta, hắn chính là muốn giết chết hai cái lão già chúng ta để lên làm chủ mà!" Tưởng lão thái lại nói.
"Trấn Ác tiểu tử, nương ngươi nói có phải sự thật không?" Nhị thúc công lạnh mặt nhìn Tưởng Chấn, những người trẻ tuổi trong thôn ông ta không thích nhất chính là Tưởng lão đại này, người trẻ tuổi khác thấy ông đều cung cung kính kính mà kêu một tiếng nhị thúc công, người này lại trước nay không gọi, gặp được ông ta cũng chỉ cúi đầu coi như không thấy, nhìn hắn liền thấy nổi giận.
Tưởng Chấn cảm thấy, chính mình vẫn là cần thiết giải thích một chút, hắn dù sao cũng là người biết giảng đạo lý.
"Ta mấy ngày trước bị rơi xuống nước, liền bị ném đến căn nhà tranh hỏng ở phía tây, ta liền bị sốt cuối cùng đến mấy ngày liền không được uống một giọt nước nào, nếu không phải có người hảo tâm cho ta chén cháo, ta sợ là liền phải mất mạng." Tưởng Chấn nhàn nhạt mà nói những gì Tưởng lão đại trải qua, chỉ cảm thấy trong lòng cổ phẫn uất kia lại trổi dậy : "Này vốn cũng không có gì, ta đều đã quen, nhưng ngày hôm qua ta cố gắng chóng đỡ trở về nhà, bọn họ thế nhưng không cho ta ăn cơm, ta không cẩn thận nên làm hư cái bàn."
Tưởng Chấn bình đạm nói đưa tới đa số người tại đây đồng tình, thôn trưởng Hà Tây thôn Tưởng Bình, cùng Tưởng đồ tể bối phận ngang nhau nói: "Tưởng lão gia, Trấn Ác cũng là con ngươi, ngươi đối với hắn không thể không để bụng như vậy, đứa nhỏ này rơi xuống sông, ngươi thế nhưng mặc kệ hắn, này cũng quá mức rồi."
Hà Tây thôn gần với huyện thành, trong thôn lại là nhiều họ sinh sống, thôn trưởng quyền lợi cũng không lớn, bình thường lúc người trong thôn cãi nhau thì chạy tới khuyên ngăn, Tưởng lão thái chính là không đem Tưởng Bình xem ra gì.
"Bất quá là rơi xuống nước mà thôi, mấy ngày đó lão tam thành thân, ta cả ngày vội đến chân không chạm đất, kia có rảnh đi quản hắn? Hơn nữa hắn không phải rất tốt sao?" Tưởng lão thái nói.
Tưởng đồ tể có ngoại hiệu là "Lão đao", tính tình cũng là không được tốt, hắn đối với đại nhi tử này vốn là không thích, hành động hai ngày nay của đại nhi tử càng làm hắn phi thường chán ghét, lúc này liền cũng nói: "Cái đồ hỗn trướng này không coi cha mẹ là chúng ta ra gì, như thế nào lại thành chúng ta sai? Hắn đều đã lớn như vậy, ăn uống việc như vậy chẳng lẽ còn muốn chúng ta quản?"
Tưởng đồ tể cùng Tưởng lão thái vừa nói như vậy, Tưởng Bình liền trầm mặc, hắn tuy đồng tình Tưởng lão đại, này rốt cuộc vẫn là việc nhà người ta, hắn không tiện quản nhiều.
Tẩu thuốc lá của nhị thúc công đã tắt, ông ta gõ nhẹ vào cây đào bên cạnh vài cái, nhả khói thuốc ra, lại đối với Tưởng Chấn nói: "Trấn Ác tiểu tử, quỳ xuống!"
Tưởng Chấn nhíu nhíu mày, nhìn ông không nói chuyện.
"Quỳ xuống dập đầu xin lỗi cha ngươi, lại đánh hai mươi cây, việc này liền cho qua, về sau nhớ rõ phải hiếu thuận với cha mẹ!" Nhị thúc công lại nói, Hà Tây thôn không có từ đường linh tinh, cũng không có ai sẽ dùng tư hình, bất qua nhị thúc công nghe nói thôn khác có dùng , nên lúc này liền dùng tới.
Quỳ xuống đất liền thôi, đánh hai mươi gậy ... Nếu là đem người đánh hỏng thì làm sao bây giờ? Tưởng Bình lập tức nhíu mày, còn những người khác có người vui sướng khi người gặp họa, có người đồng tình.
"Như vậy liền xong?" Tưởng lão thái lại còn cảm thấy không đủ.
"Cho nên, các ngươi muốn ta quỳ xuống dập đầu?" Tưởng Chấn đột nhiên hỏi.
"Đúng vậy, quỳ xuống!" Nhị thúc công lại nói, dùng tẩu thuốc phiện trên tay đánh vào cây hoa đào đang nở.
Tưởng Chấn cười lạnh một tiếng, đi thẳng đến chỗ nhị thúc công, nắm lấy quần áo ông ta, đem thân hình gầy nhỏ của ông ta xách lên: "Ngươi muốn quỳ liền tự đi mà quỳ!"
Nói xong Tưởng Chấn đẩy một cái trực tiếp đẩy ngã ông trên mặt đất, thuận tay còn đoạt tẩu thuốc phiện trong tay ông ta.
"Ngươi ngươi ngươi...... Ngươi muốn làm gì?" Vị này nhị thúc công nằm trên mặt đất, nhìn Tưởng Chấn cao lớn mà trợn tròn mắt.
"Đều nói phải kính già yêu trẻ nên lão tử không đánh ngươi." Tưởng Chấn đi qua người vị nhị thúc công này, một tay cầm điếu thuốc thương (súng) một tay cầm đao, đi đến chỗ những người khác, lộ ra khuôn mặt tươi cười, mà nụ cười này không biết vì sao lại làm cho những người ở đây cảm thấy phát lạnh.
"Lão tử lần trước rơi xuống nước cũng đã chết qua một lần, tiếp đó lại bị đói chết một lần.....Đều đã chết qua hai lần, ta càng không thể chấp nhận cuộc sống đầy uất ức trước kia." Tưởng Chấn dùng sức vừa kéo vừa đánh một người Tưởng gia gần bằng tuổi với Tưởng lão đại mà lúc trước không ít lần khi dễ nguyên chủ, lại hướng tới đối phương đá một chân, chính là đá thẳng vào hạ bộ của hắn: "Các ngươi còn tới tìm ta phiền toái, lão tử liền giết chết các ngươi, cùng lắm thì một mạng đổi một mạng, ta dù sao cũng không chịu thiệt!"

[Xuyên_Đammỹ] Độc sủng xấu phuWhere stories live. Discover now