167. Đánh hạ Đông Dương

1.1K 47 1
                                    

Triệu Kim Ca thực sự lo lắng cho tình huống của Tưởng Chấn.

Hắn tạm thời đã không có nguy hiểm, nhưng Tưởng Chấn đâu?

Triệu Kim Ca phái người làm bộ thành ngư dân bình thường đi ra ngoài điều tra, đồng thời bản thân mang theo đội tàu tìm một cái tiểu đảo để dừng chân tạm thời.

Bọn họ rời đi quá gấp, rất nhiều đồ vật không kịp chuẩn bị đầy đủ, mà trên đảo này có người cư trú, bọn họ liền có thể bổ sung lương thực cùng nước.

"Kim ca nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Triệu Phú Quý từ trong khoang thuyền đi ra tìm Triệu Kim Ca.

Bọn họ vốn dĩ đang muốn ngủ, đột nhiên bị Triệu Kim Ca đưa tới trên thuyền, hoàn toàn không biết đã xảy ra sự tình gì.

"Cha, chúng ta gặp một chút phiền toái." Triệu Kim Ca nói.

"Cái gì phiền toái? Có nguy hiểm sao?" Triệu Phú Quý lại hỏi.

"Không có, cha ngươi yên tâm." Triệu Kim Ca cười cười với phụ thân của mình, muốn trấn an đối phương, lại không biết chính sắc mặt của hắn lại phi thường khó coi.

Hắn hy vọng chính mình nghĩ sai rồi, kỳ thật bọn họ cũng không có gặp cái gì phiền toái.

Hắn hy vọng không bao lâu Tưởng Chấn sẽ tới đón bọn họ trở về.

Chỉ là, hy vọng rốt cuộc chỉ là hy vọng.

Triệu Kim Ca đợi một ngày rốt cuộc cũng nhận được tin của Tưởng Chấn, cũng thấy được Tưởng Chấn đội tàu.

Người trên thuyền một đám tất cả đều đầy người chật vật, trên người Tưởng Chấn còn mang theo vết máu.

Bọn họ gặp cái gì, không cần nói cũng biết.

"Kim ca nhi, về sau ngươi liền phải cùng ta cùng nhau làm đào phạm." Nhìn đến Triệu Kim Ca, Tưởng Chấn cười nói.

"Hảo." Triệu Kim Ca trịnh trọng gật gật đầu.

Nhìn đến bộ dáng nghiêm túc của hắn, Tưởng Chấn tươi cười không còn chua xót như lúc đầu nữa, ngược lại mang theo chân thành: "Ngươi yên tâm, Kim ca nhi, thế giới lớn như vậy, luôn có chỗ cho chúng ta dung thân!"

Thế giới này tuy rằng có rất nhiều địa phương đều không giống với trong lịch sử mà hắn biết, tên gọi các nơi cũng không giống nhau nhưng địa hình lại tương tự nhau.

Nếu như thế, nơi này chắc cũng tồn tại châu Mĩ chưa bị khai phá, ở hải ngoại, càng có nhiều vùng đất vô chủ.

Hắn đem Thanh Hoa đảo trở thành đường lui, nhưng chỉ là ở trên đó ẩn dấu nhiều người, trữ hàng rất nhiều lương thực vật tư, khi thật sự tới lúc không thể không rời khỏi Đại Tề, hắn lại không tính toán sẽ ở trên một cái đảo nhỏ như vậy cố thủ.

Hải quân của triều đình không phải ăn chay, sau lưng người ta còn có toàn bộ Đại Tề làm hậu thuẫn, chỉ với một ít người như bọn họ, cho dù sức chiến đấu có mạnh, ở trên một cái đảo nhỏ như vậy, chẳng lẽ còn có thể chống đỡ được sự tấn công cuồng cuộng không ngừng của hải quân.

[Xuyên_Đammỹ] Độc sủng xấu phuDonde viven las historias. Descúbrelo ahora