Phiên ngoại 8

5.1K 83 4
                                    

(Nhất)
Vào quan, mới vừa đi ngàn dặm bình nguyên, lại đi về phía trước không xa, vừa qua Xương Bình, trên đường trạm dịch cũng đã treo Bắc Đại doanh kỳ —— đây là kinh đô trọng địa.
Một đội huyền thiết binh giáp nặng nhẹ từ Bắc Cương khải hoàn về triều. Đại đội ở phía sau, một chi tiền trạm quân do An Định Hầu Cố Thận từ mình mang về. Chi tiền trạm quân này chính là huyền thiết tam quân tinh nhuệ, áp giải rất nhiều tử lưu kim, còn có thế tử Lang Vương mười tám bộ lạc cùng thần nữ là tù binh trọng yếu.
Đại quân lướt qua ngoại trừ cước bộ và tiếng vó ngựa gần như túc mục (*), lại không có một người lén trò chuyện, tề xoát xoát một mảnh, động tĩnh như một. Vừa chợt thấy, quả thực nhìn không ra nhóm người này là thiết khôi lỗi. Lúc bọn họ nhập vào Bắc Đại doanh, tướng thiết diện cầm đầu huyền kỵ trảo hướng đẩy lên trên, nâng tay truyền lệnh dừng lại. Phía sau mấy ngàn tinh binh đồng thời dừng hình, không chút nghiêng ngả đứng im tại chỗ, cảm giác áp bách như bài sơn hải đảo khó có thể tưởng tưởng. Vệ binh đang canh gác Bắc Đại doanh trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy sởn tóc gáy, lại nổi một thân da gà.
(*) túc mục: trang nghiêm, trang trọng.
Chỉ thấy một thân binh từ giữa đội ngũ bước ra khỏi hàng, chạy chậm lên, hai tay cầm một khối huyền thiết hổ phù đưa cho thủ vệ Bắc Đại doanh.
Thủ vệ kia thế mới biết cư nhiên là Cố đại soái đích thân tới, trong đầu "ong" một tiếng lảo đảo bò lết chạy đi báo tin. Hắn tráng lá gan vụng trộm liếc mắt nhìn Cố soái một thân "khinh cừu" trên lưng ngựa. Thấy nam tử kia vóc người cao to, cũng không phải ba đầu sáu tay như trong lời đồn, ước chừng ba mươi mấy tuổi, trên mặt thoáng có chút phong sương, ngũ quan có thể nói là thanh tú. Cùng vị tuyệt đại danh tướng suất lĩnh hắc gió xoáy dẹp yên Bắc man mười tám bộ lạc không hề tương xứng như trong tưởng tượng.
Chính lúc này, Cố Thận dường như phảng phất cảm giác được tầm mắt hắn, mặt không chút thay đổi nghiêng đầu nhìn qua. Vệ binh chưa kịp thu hồi ánh mắt chợt cùng hắn nhìn nhau, trong lúc nhất thời ngực thế nhưng chợt lạnh, có loại ảo giác chính mình bị xuyên thủng, bận rộn cũng không quay đầu lại chạy.
(Nhị)
Đưa tù binh Bắc man trở lại kinh thành tuy rằng bất quá chỉ là một chút tù binh, nhưng Hoàng thượng lại vẫn hạ lệnh lấy lễ tướng mà đãi, đem Lang vương thế tử cùng thần nữ đẳng một hàng đưa vào Hồng Lư tự quan dịch lý, hảo ăn hảo uống phụng dưỡng. Sau lại là đại triều hội, khen thưởng tam quân, Cố Thận gượng ép một phen, thời điểm trở về phủ đã là đêm khuya.
Hắn tháo giáp, liền nhân tiện thu liễm một thân sát khí Quỷ Kiến Sầu. Chỉ xem riêng dáng vẻ này cùng sĩ tộc công khanh xe đến xe đi giữa kinh thành cũng không có gì khác biệt.
Thời điểm bước vào cửa, Cố Thận vỗ vỗ thiết khôi lỗi cứng nhắc trước cửa nhà mình, thở dài một hơi, hiện ra một điểm mỏi mệt. Thân binh Hoắc Đan năm vừa mới mười bảy, còn là hài tử, vẫn cùng hắn ăn cát bụi ở Bắc Cương. Đây vẫn là lần đầu tiên đến kinh thành, đi theo sau chủ soái đảo một đôi mắt nhìn đông ngó tây, ánh mắt mau không đủ dùng, ảnh bích Hầu phủ, hoa song... thậm chí cửa quải đèn măng-sông, đều có thể khiến cho thiếu niên nhà quê này mới mẻ không thôi.
Cố Thận chỉ trứ Hoắc Đan, đối Vương quản gia đang đi ra nghênh đón nói: "Tìm chỗ cho tiểu tử này nghỉ ngơi, đừng để hắn bị đói."
Vương quản gia đáp: "Vâng."
Hoắc Đan vội hỏi: "Đại soái, thuộc hạ không đi cùng ngài sao?"
Vương quản gia phía sau vài cái tiểu tự "xuy xuy" cười rộ lên, Cố Thận vả một bàn tay ở trên ót hắn: "Ta đi gặp vị điện hạ kia, ngươi đi cùng làm gì?"
Trong Huyền Thiết doanh có trưởng công chúa, chỉ là lần này công chúa vẫn chưa đi theo, Hoắc Đan chỉ mới nghe qua danh này, chưa thấy qua người thực. "Công chúa" với hắn mà nói quả thực cùng tiên nữ xa không thể với cũng không sai biệt lắm. Hoắc Đan nghe hai chữ "điện hạ", mặt đã đỏ thành mông khỉ, chờ hắn phục hồi lại tinh thần Cố Thận đã đi xa.
Cố đại soái một đường cho người lui hết ra hậu viện. Tới cửa, đầu tiên chỉnh trang lại một chút y quan, tương đối cứng nhắc như bình thường mở miệng nói: "Cố Thận cầu kiến công chúa."
Trước cửa một lão ma ma cười đến chỉ thấy răng mà không thấy mắt: "Hầu gia tất phải đa lễ như vậy, mau mời."
Tại Đại Lương, trưởng công chúa so với công chua cao quý hơn một chút, trưởng công chúa có bản lĩnh lại càng cao quý hơn —— thậm chí đối với huyết mạch duy nhất của tiên đế, người kiềm giữ huyền thiết hổ phù, kia liền là thiên hạ vô song quý trọng, Hoàng thượng thấy nàng cũng phải cung kính gọi cô cô.
Cố Thận vào phòng, kiên nhẫn chờ ma ma cùng nha đầu vướng víu đều tránh ra, lúc này mới đột nhiên nhất trương gương mặt.
Hắn đầy mặt không nộ mà uy, nghiêm túc cởi sạch sẽ, cơ hồ mang theo vài phần vẻ vô lại, tiến lên ôm eo trưởng công chúa, thấp giọng nói: "Rất nhớ nàng... thật muốn đem đám người không liên quan này đều ném ra bên ngoài, Đồng nhi, lần sau vẫn là theo ta đi biên quan đi. Kia là địa bàn của ta, muốn ôm nàng cưỡi chung một con ngựa cũng không ai quản được."
Trưởng công chúa cười nói: "Đại soái thế nào cũng phải có uy nghiêm không thể như vậy."
Cố Thận đem áo khoác lên, lại đi ra sau bình phong tắm rửa, đi ra quần áo cũng không chịu mặc liền kéo tay trưởng công chúa, không ngờ lại bị phu nhân ném ra.
Trưởng công chúa hạ giọng nói: "Đừng nháo, nhi tử ngươi còn đang ở đây."
Cố Thận nhất thời cười không nổi, hắn xốc màn lên, quả nhiên thấy một cái tiểu đoàn tử tứ ngưỡng bát xoa chiếm hết cả giường, ngủ đến mức tay chân điên đảo.
Cố Thận sắc mặt có điểm phát đen: "Xú tiểu tử này như thế nào lại vào đây ngủ."
Tiểu Hầu gia Cố Quân của phủ An Định Hầu đương nhiên là có bà vú của riêng mình, chỉ là vật nhỏ này trời sinh có tật nói không ra lời là cái tính tình cổ quái gì. Bình thường nhìn không sợ người lạ, ai mang cũng được, chơi với ai cũng không khóc. Nhưng tuổi mới còn nhỏ, trong lòng lại có một bút thân sơ xa gần trướng, đến nay không chịu nhận bà vú, chỉ nhận thân nương. Có một lần hắn trốn một đám nha hoàn cùng bà tử, vụng trộm tiến vào phòng trưởng công chúa, trốn dưới gầm giường. Buổi tối công chúa trở về mới bắt được ra, đêm khuya khoắt, công chúa cũng không nỡ đem hắn phái trở về, liền để hắn ngủ lại. Từ đó về sau, Cố Quân phảng phất đả thông nhâm đốc nhị mạch, ở lại trong phòng nương hắn, quả thực dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào cũng biến ra cho được biện pháp cọ giường.
Thời điểm cha mẹ tiểu biệt thắng tân hôn, ở giữa còn mang theo cẩu thí hài tử xui xẻo không hiểu chuyện là một việc rất khó chịu —— hài tử là thân sinh cũng không được.
Cố Thận vận khí ngồi ở bên giường, giơ tay bẹo mặt con hắn, phát thứ nhất phát hiện mềm mềm nộn nộn, có điểm nghiện, còn chưa đã tay, rốt cuộc làm kinh động hài tử. Tiểu Cố Quân vô thức lùi vào trong chăn, mặt cũng nhíu lại rầm rì như là muốn khóc.
Trưởng công chúa bắt được cái tay tiện của Cố hầu gia: "Ngươi như thế nào làm cha? Một hồi làm hắn tỉnh lại khóc nháo, ngươi tới dỗ sao?"
"Hắn bao nhiêu lớn rồi còn muốn nháo? Còn muốn người đến dỗ, Cố Thận mi dài thoáng nhướng, bất mãn nói: "Đứa nhỏ này cũng quá yếu ớt."
Nhưng hắn nói là nói như vậy, bàn tay lại rất mềm nhẹ vỗ lên trán Cố Quân, tiện đà lại chắn ánh mắt hắn, đỡ cho hắn bị ánh sáng mỏng của đèn măng-sông quấy nhiễu. An Định Hầu tay khoan hậu ổn định, trong lòng bàn tay ấm áp giống như định hải thần châm, Cố Quân rất nhanh không còn khó chịu, thành thành thật thật oa tại lòng bàn tay hắn ngủ say sưa.
Trưởng công chúa khẽ cười nói: "Vậy ngươi đây là đang làm cái gì?"
Cố Thận vội ho một tiếng, giấu đầu hở đuôi giải thích nói: "Ta là không muốn nghe tiểu thỏ tể(*) tử này tranh cãi ầm ĩ.
(*) tể: dùng chỉ cái gì nhỏ, bé, non - thỏ tể: thỏ con.
Trưởng công chúa cách lớp chăn nhẹ nhàng vỗ nhi tử, hỏi: "Bắc Cương thế nào rồi?"
"Có ta ở đó, Huyền Thiết doanh ở đó, có thể thế nào, nàng yên tâm." Cố Thận trên mặt lộ ra một nụ cười có điểm kiêu căng, hắn chân người dài lớn phóng lên trên giường, so so phát hiện Cố Quân lui trong chăn còn không bằng một nửa chân hắn.
Hắn liền không bờ bến mà tưởng: "Vật nhỏ này, thời gian trôi qua lâu như vậy rồi vẫn là nhỏ như vậy."
Tiểu Cố Quân bộ dáng sống thoát thoát là phiên bản của Trưởng công chúa, Cố Thận nhìn mặt hắn ngủ, thần sắc hơi hơi vừa động, ánh mắt lập tức nhu hoà xuống, còn nói thêm: "Nếu nàng không kiên nhẫn đợi ở trong kinh, đợi qua năm liền theo ta đi thôi, Bắc Cương trời cao hoàng đế xa, ăn muối cũng tự do."
Trưởng công chúa: "Tiểu thập lục thì làm sao?"
"Mang theo, đỡ phải trong phủ không ai dám quản hắn," Cố Thận sờ sờ tóc nhi tử, thở dài: "Tiểu tế tử này, rồi cũng lớn, như nào đều tuỳ nàng, ta bình thường muốn quản giáo cũng đều luyến tiếc hạ ngoan thủ."
Trưởng công chúa: "..."
Nàng cũng không phải rất muốn biết tiêu chuẩn của Cố soái khi "hạ được ngoan thủ" là cái gì.
Cố Thận nghĩ nghĩ, lười biếng duỗi eo, dựa vào bên mép giường đối công chúa nói: "Tây Vực mười sáu quốc đến triều, giặc Oa Đông Hải không thành sóng gió, nay người man ở Bắc Cương lại cúi đầu, trước mắt mười năm này hẳn là thái bình. Ta nghĩ thừa dịp này tĩnh dưỡng luyện binh mười năm nữa, đem Huyền Thiết doanh mở rộng. Mười năm sau trên đời sẽ không có người nào dám phạm vào thiết kỵ của Đại Lương ta —— Đồng nhi, đến lúc đó, chúng ta liền đem Huyền Thiết hổ phù trao trả lại Hoàng thượng, nàng nói có được không?"
Trưởng công chúa cười tủm tỉm nhìn hắn: "Đại soái muốn giải giáp quy điền sao? Không tốt, ta cũng sẽ không canh cửi, vậy ngươi còn phải lại cưới tiểu lão bà biết canh cửi."
Cố Thận thò ngón tay điểm điểm nàng, lập tức trên mặt hắn ôn nhu tươi cười thu liễm chút, lại nói: "Vị cao giả không thể quyền trọng, nếu ngoại địch đã quét sạch, lại giữ Huyền Thiết hổ phù, tránh không được động hơi chút là phạm lỗi. Ta thấy tiểu Thập Lục cũng không phải tài giỏi kinh thiên gì, ta nàng lui một bước, ngày sau tương lai nó cũng rộng mở hơn... Nàng nhìn ta làm cái gì?"
Trưởng công chúa: "Ta đang nhìn vị đại soái ý chí sắt đá trong truyền thuyết nhất khang thành khẩn từ phụ tâm."
Cố Thận có chút quẫn bách vội ho một tiếng nâng tay tắt đi đen măng-sông: "Sắc trời không sớm nữa, nhanh ngủ đi —— đem cục thịt này dịch vào bên trong."
"Chậm một chút, ngươi đừng đè nặng nó."
"Hay để ta đem tiểu tử này đánh văng ra cửa sổ!"
(Tam)
Cố Quân hung hăng run run một chút, từ trong mộng bừng tỉnh, một bàn tay che lại ở trên mắt hắn, chắn đi ngọn đèn rất nhỏ ở bên cạnh. Trong nháy mắt Cố Quân có chút mờ mịt, không biết là ngày hay đêm.
Lúc này, người bên cạnh cúi đầu oán giận một câu: "Khả tỉnh, cơm điểm cũng đều khiến ngươi ngủ, mau đứng lên uống chút bát canh nóng, muốn ăn điểm tâm gì?"
Cố Quân lúc này mới hồi phục lại tinh thần, hơi hơi nhắm mắt lại lười biếng đáp: "Gì cũng được."
Bắt đầu từ ba năm trước, Cố Quân tuần tra trú địa phía nam, vì vượt quá thời gian, một khắc cũng không dừng suốt đêm toạ cự diên bay trở về kinh. Mệt nhọc quá mức, hắn về đến nhà liền ngả đầu nằm ngủ. Ngủ một giấc tỉnh lại đã là hoàng hôn, không biết như thế nào lại mơ thấy cha hắn, trong mơ lão hầu gia còn dùng tay che sáng giúp hắn.
Sau khi tỉnh lại mới phát hiện quả nhiên là mơ, người chu đáo như vậy chỉ có bệ hạ nhà hắn. Mà chính hắn, bàn tay cũng nắm giữ Huyền Thiết hổ phù nhiều năm, hai tay biến sinh đầy những vết chai cùng vết sẹo, sớm đã không còn là ấu đồng năm đó nghĩ mọi biện pháp chui vào trong phòng mẫu thân.
Cố Quân bắt lấy tay Trường Canh đặt ở trước mắt thưởng thức. Trên tay Bệ hạ có thể nhìn ra điểm đặc thù của người luyện võ, trên ngón tay còn có vài đạo dấu vết do ma sát với dây cung mà ra. Bất quá ngày thường chung quy vẫn là cầm bút nhiều hơn, ngón tay thon dài, cảnh đẹp ý vui, trong lòng bàn tay lại có điểm lạnh, cùng với nam nhân trong mộng kia khác biệt một trời một vực. Không biết như thế nào lại khiến hắn mơ thấy giấc mộng cổ quái như vậy.

Sát Phá Lang (Phiên Ngoại)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ