An Hạ thực chỉ muốn mặt đất này bỗng dưng nứt ra làm đôi, để cô có thể lập tức chui ngay xuống.
Cô vẫn biết học cùng một trường, sớm muộn gì cũng có lúc tình cờ phải chạm mặt hắn. Nhưng ngàn vạn lần, làm ơn đừng ở trong tình huống này đi!
Lúc này, cô không ngẩng đầu lên, chỉ tìm cách sắp xếp lại đống sách đang nằm la liệt dưới đất. Nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của tên đó đang quét lên mình, và cái hành động đầy thân mật giữa hai người bọn họ.
Một tia đau nhói!
"Không nên nhìn!"
Một giọng nói nhè nhẹ, kèm theo là hai cánh tay rám nắng xuất hiện trước mắt An Hạ, thoăn thoắt cùng cô nhặt lại đống sách vở bừa bộn.
"Bạn vào trả sách đi!" Hoàng Hải cười khổ. "Có cần tôi đi cùng không?"
An Hạ vừa xấu hổ, lại cảm kích, nên mặt bắt đầu đỏ lên. Cô ôm chặt đống sách vào trong lòng, khẽ lắc đầu.
"Cảm ơn cậu. Nhưng tớ tự đi được."
An Hạ nói xong, liền cúi đầu đi một mạch. Cô cố gắng để giữ mắt mình không nhìn sang nơi không nên nhìn nọ, lại thấy mấy anh chàng cùng lớp chả biết từ đâu cũng chạy ra đây, thì càng vội vã đi nhanh sang. Khi An Hạ còn chưa bước qua mặt Trường Giang, thì cái giọng trầm trầm ấy đã cất lên, khiến nụ cười khó khăn lắm mới nở được trên môi cô lúc này bỗng tắt ngấm.
"Cậu thích con nhỏ này à?"
An Hạ lập tức đứng khựng lại. Dường như đến cả thở cũng không dám.
"Tôi hỏi cậu thực sự thích con nhóc đó?!"
Giọng nói đó lại vang lên, lần này rõ ràng hơn. Khiến cho An Hạ dù cố tình giả điếc đi chăng nữa cũng chẳng tài nào làm ngơ nổi. Cô đành khổ sở quay đầu sang, thấy Trường Giang đang đứng thẳng người, hướng cái nhìn kiêu ngạo sang phía Hoàng Hải.
"Ông... ông đang nói cái gì hả?!"
Cô nhỏ lắp bắp hỏi lại, như không tin vào những gì mình vừa nghe. Màu đỏ đã quay trở lại trên mặt cô, mỗi lúc một đậm nét. Nhưng An Hạ còn chưa nghĩ ra mình phải làm gì, thì lời nói tiếp theo được cất lên đã hoàn toàn đẩy cô vào tuyệt vọng.
"Phải!" Hoàng Hải nhìn thẳng vào mắt Trường Giang, không tỏ ý né tránh. "Tôi thích bạn ấy!"
"Thích?!" Trường Giang cười nhạt. "Cậu chắc là mình thích một đứa con gái có thể tha tất cả đồ ăn thức uống giấy lộn lên giường nằm chung, chải đầu là một mỹ từ đầy xa xỉ khi thức dậy, và luôn biến bồn cầu thành phòng đọc mỗi buổi sáng sớm?!"
Trường Giang nói ra tới đâu, mặt An Hạ cũng đổi màu đến đấy. Từ đỏ, chuyển sang xanh, rồi lúc này là xám xịt. Hoàng Hải đứng đó mặt cũng hơi đỏ lên, nhưng ánh mắt vẫn kiên quyết. Chỉ có Huyền Mi ở bên cạnh là không giấu được sự kinh ngạc của mình. Cô đã buông Trường Giang ra, chỉ còn khoác hờ lên cánh tay hắn mà cúi đầu xuống cười khúc khích. Một số bạn học tò mò đi ngang qua cũng đã hơi dừng lại mà bàn tán, chỉ trỏ.
BẠN ĐANG ĐỌC
THANH MAI PHẢI CHỜ TRÚC MÃ [REUP]- [HOÀN]
Teen FictionTác giả: Huyền Nhâm Thể loại: Truyện teen Mình cảm thấy truyện khá vui, nên reup lại «OAO» Trái Đào 🍑 Đà Lạt 17:00 Tóm: Trong một lần tham gia trắc nghiệm tập thể, người quản trò đã hướng đến Phạm Đăng Trường Giang mà rằng: "Xin hỏi, vật tùy thân c...