Chương 3

1.1K 61 4
                                    


Thẩm Mặc vẫn không nói gì, Chu Dương lại đột nhiên mở miệng: "Cậu Thẩm thích ăn vịt nướng sao?"

Thẩm Mặc đáp: "Tôi quả thật thích cơm Trung hơn."

Ánh mắt Chu Dương thâm sâu nhìn cậu một cái, nói: "Tôi và cậu chung lớp ba năm, chưa bao giờ nghe cậu dị ứng với hải sản."

"Bệnh trạng không quá nghiêm trọng, có lẽ cậu Chu không chú ý tới thôi."

Quý An An hồn nhiên không hay biết gì, nhìn không ra sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người, xen miệng vào nói: "Hai anh nếu là bạn học cũ, sao còn khách khí vậy làm gì?"

Chu Dương giật giật khóe miệng: "Anh với cậu Thẩm đây cũng không quá thân quen."

Nói xong cúi đầu tiếp tục dùng bữa.

Anh ta từ trước đã không thích nói nhiều, Thẩm Mặc thì hoàn toàn ngược lại, một chuyện nhỏ cũng có thể nói nửa ngày. Có lần hai người cãi nhau, Chu Dương tức giận quát: Thẩm Mặc, Thẩm Mặc, em không thể im miệng như cái tên của mình à?

(*) Thẩm Mặc (沈默) : có nghĩa là yên lặng, tĩnh lặng.

Sau này khi đã ở cùng Quý Minh Hiên, Thẩm Mặc quả nhiên trở nên im lặng.

Bởi vì cậu biết dẫu rằng nói thật nhiều, cũng không có ai lắng nghe.

Thẩm Mặc đang thất thần, chợt nghe Quý Minh Hiên hỏi: "Hai đứa tính lúc nào kết hôn?"

Hai má Quý An An lập tức đỏ ửng: "Kìa anh......"

"Chẳng lẽ chỉ muốn yêu đương cả đời? Dù anh đồng ý, cô Chu chú Chu cũng sẽ không đồng ý."

"Tụi em vừa mới về nước, còn có một đống chuyện phải lo toan. Em với Chu Dương bàn bạc cả rồi, chờ sự nghiệp của ảnh ổn định đã, rồi tụi em mới cân nhắc cái khác."

Quý Minh Hiên cười trêu cô "Không sợ bạn trai chạy theo người khác?"

"Không sợ, Chu Dương cũng không phải loại người lăng nhăng mà." Quý An An nói, dùng cánh tay đụng đụng Chu Dương, tươi cười vô cùng ngọt ngào, "Phải không anh?"

Chu Dương không đáp phải hay không phải, chỉ là dùng ánh mắt nhìn Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc như đứng đống lửa như ngồi đống than, vội đứng lên nói: "Tôi đi toilet một lát."

Giữa trưa người tới ăn cơm không nhiều, bên trong toilet cũng trống trải. Thẩm Mặc dùng nước lạnh rửa mặt, cảm giác đã có thể khống chế được cảm xúc của mình, ngẩng đầu lên đã thấy bóng dáng Quý Minh Hiên phản chiếu vào trong gương.

"Quý tiên sinh."

Quý Minh Hiên khoanh tay, cười đầy ẩn ý: "Tình cũ không rủ cũng tới?"

Thẩm Mặc vội phủ định: "Không có......"

"Chỉ một bữa cơm, đã thấy em và cậu ta mắt đi mày lại mấy lần."

"Là Quý tiên sinh nhìn lầm rồi."

"Phải không?"

Quý Minh Hiên tiến lên một bước, đưa tay nắm cằm Thẩm Mặc, hỏi: "Hôm nay em nhìn thấy An An, cảm giác nó thế nào?"

Thẩm Mặc không dám không đáp, bèn thành thật trả lời: "Cô Quý rất đáng yêu, khiến người ta yêu mến."

"Con bé ngốc kia từ nhỏ đã thích Chu Dương." Đáy mắt Quý Minh Hiên hiếm thấy hiện ra chút ôn nhu, ngón tay chậm rãi mơn trớn mi mắt Thẩm Mặc, "Tôi mặc kệ Chu Dương thích đàn ông, phụ nữ hay có là người thực vật, dù sao nếu An An thích cậu ta, cậu ta liền chỉ có thể là người của Quý An An , đã hiểu chưa?"

Ngữ khí Quý Minh Hiên thản nhiên, giọng điệu cũng giống như thường ngày khi anh bàn bạc công việc, nhưng Thẩm Mặc hiểu rất rõ thủ đoạn của anh, nếu cậu dám nói một chữ không, ngày mai có lẽ ngay cả xương cốt cũng tìm không được. Cậu từ trong kẽ răng thốt ra vài chữ: "Em hiểu, em sẽ không có dính dáng gì tới Chu Dương......"

"Rất tốt." Quý Minh Hiên cho một gậy rồi lại thưởng cho cậu một trái táo ngọt, giọng nói ôn nhu vang vọng bên tai, "Em chỉ cần ngoan ngoãn phối hợp, vậy thì sẽ không có vấn đề gì xảy ra."

Dứt lời, ngón tay theo cần cổ Thẩm Mặc trượt xuống, mò vào trong cổ áo sơ mi.

Thẩm Mặc sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vội nhắc nhở: "Quý tiên sinh, đây là nơi công cộng."

"Suỵt, em muốn gọi toàn bộ người trong nhà hàng này tới sao?"

Quý Minh Hiên là người đã nói là làm, Thẩm Mặc vì để không phát ra âm thanh, đành phải dùng sức cắn chặt miệng mình.

Quý Minh Hiên quá mức hiểu thân thể Thẩm Mặc, chỉ là hơi trêu chọc hai cái, gương mặt tái nhợt của cậu liền nhiễm lên một màu đỏ ửng. Anh khẽ cười một tiếng, ngón tay chuyên chú đùa bỡn ngực Thẩm Mặc, đột nhiên nhấn mạnh một cái —

"Ư......" Thẩm Mặc nhịn không được kêu thành tiếng.

Quý Minh Hiên đặt cậu trên gương tại bồn rửa tay, dùng đầu gối tách hai chân cậu ra, tay từ dưới vạt áo chậm rãi chui vào.

Thẩm Mặc hoàn toàn rơi vào tay Quý Minh Hiên.

Hai chân cậu hơi hơi run lên, lý trí bị tình dục chi phối hết thảy, trong đầu mờ mịt đặc quánh thành một cục, chỉ có Quý Minh Hiên là thuốc giải của cậu. Cậu chủ động ôm bả vai người đàn ông đứng trước mặt, nhỏ giọng gọi anh như cầu xin: "Quý tiên sinh......"

Quý Minh Hiên tùy ý vỗ về chơi đùa nhược điểm của Thẩm Mặc, khẽ hỏi: "Em gọi tôi là gì?"

"Minh Hiên......" Cả người Thẩm Mặc phát run, giọng nói mang theo chút ngọt nị quyến rũ lòng người, "Quý Minh Hiên......"

"Ngoan lắm." Quý Minh Hiên cúi đầu hôn tóc Thẩm Mặc, ngón tay nhanh chóng chuyển động vài cái, rốt cuộc khiến cậu chiếm được khoái cảm cực hạn.

Thẩm Mặc hãm sâu trong dư vị mê huyễn, thân thể mềm nhũn như mất hết sức lực. Một tay Quý Minh Hiên ôm chặt eo cậu, đem bàn tay dính bẩn kia đến gần bên miệng cậu.

Thẩm Mặc đang muốn liếm mấy ngón tay thon dài kia, lại nghe Quý Minh Hiên thấp giọng cười rộ lên, nói với kẻ đứng ngoài cửa: "Chu Dương, cậu xem đủ chưa?"

Mạo hợp thần ly - Khốn Ỷ Nguy LâuWhere stories live. Discover now