Chương 58

1.1K 55 0
                                    


"Quý, Minh, Hiên."

Thẩm Mặc tựa vào cửa sổ, nhìn cảnh biển rộng lớn ngoài kia, khe khẽ niệm ra cái tên này. Trên mu bàn tay cậu lại bôi một lớp thuốc trị bỏng, ngoại trừ màu da ửng đỏ một chút thì đã không còn đáng ngại. Cậu cúi đầu cẩn thận chăm chú nhìn tay mình, sau đó gấp khúc ngón tay, chậm rãi siết chặt.

Cậu từng có được tim của người kia, nhưng mà cuối cùng vẫn buông tay.

Năm đó Thẩm Mặc ngã xuống từ trên cầu thang, được bảo vệ đưa đi bệnh viện, may mà cậu bị thương không nặng, trừ chút ngoại thương cũng chỉ là não bị chấn động một chút. Cậu hôn mê vài ngày, ký ức lại luôn là một mảnh hỗn loạn, tuy rằng nhớ lại chuyện bị bắt cóc, nhưng đối với chuyện trong nửa năm vừa rồi lại không hề có ấn tượng.

Mà Quý Minh Hiên..... cũng thực sự thành người xa lạ.

Đoạn thời gian đó là mùa mưa, gần như mỗi ngày đều mưa, Thẩm Mặc ghé vào cửa sổ nhìn xe đến xe đi, phát hiện một chiếc màu đen xe thường xuyên đậu dưới lầu nhà cậu. Xe kia có đôi khi chỉ ngừng một lát liền chạy đi, có khi là buổi tối đến, mãi sáng hôm sau mới rời đi.

Người trên xe vẫn chưa từng bước xuống.

Có một lần Thẩm Mặc xuống lầu đổ rác, xa xa cửa chiếc xe kia mở ra, một người đàn ông mặc tây trang đi ra từ ghế lái. Trời đổ cơn mưa nhỏ, anh ta không cầm ô, chỉ cách màn mưa mờ mịt nhìn Thẩm Mặc.

Bước chân Thẩm Mặc chợt ngừng, cảm giác bóng dáng kia có chút quen thuộc, nhưng mưa càng rơi càng lớn, cậu chung quy không bước ra, xoay người lên lầu.

Đêm đó mưa tí ta tí tách rơi không ngừng, ngày hôm sau khi Thẩm Mặc tỉnh dậy, chiếc xe kia đã rời đi.

Sau đó cậu không bao giờ thấy chiếc xe kia thêm nữa.

Không qua bao lâu, phòng Thẩm Mặc thuê đến hạn, bởi vì cậu không trả nổi tiền thuê nhà nên bị đuổi ra, chỉ có thể ở trong một khách sạn nhỏ bên đường. Tiền trên người cũng ngày càng ít, tay phải của cậu không thể cầm bút, nhất thời cũng không tìm được việc, khi sắp đến mức phải ngủ ngoài đường, Quý tiên sinh từng đến bệnh viện thăm cậu kia đột nhiên xuất hiện.

Quý Minh Hiên ném cho cậu một tờ hợp đồng.

Thẩm Mặc thực ra chưa tới tình cảnh cùng đường, nhưng cậu nhớ rõ ơn cứu mạng của Quý tiên sinh, phí nằm viện của cậu đều do Quý tiên sinh thanh toán, cậu căn bản không trả nổi. Nếu Quý Minh Hiên muốn dùng phương thức này bảo đảm tình yêu cho em gái, Thẩm Mặc đương nhiên nguyện ý phối hợp.

Sau khi cậu ký xong hợp đồng, cậu đã chuyển vào ở biệt thự của Quý Minh Hiên. Lần đầu tiên lên giường, Thẩm Mặc bởi vì quá mức khẩn trương, trên giường biểu hiện hệt như cá chết. Quý Minh Hiên không nói gì, làm xong liền ra khỏi phòng, Thẩm Mặc cảm giác Quý tiên sinh kinh nghiệm đầy mình khẳng định là không xem trọng biểu hiện tệ hại lần này của cậu.

Ngày hôm sau Quý Minh Hiên gọi thư ký đưa tới một đôi nhẫn.

Thẩm Mặc mơ màng không biết có nên đeo hay không. Sau khi Quý Minh Hiên trở về, tự tay đeo nhẫn vào ngón áp út của cậu, không chút để ý nói: "Diễn kịch thì nên diễn trọn vai."

Sau ba năm, hai người vẫn đeo cùng một kiểu nhẫn, chưa từng tháo xuống.

Hôm nay thì đã khác biệt, tay trái Thẩm Mặc trống rỗng, mà Quý Minh Hiên..... Quý Minh Hiên đã có vợ đẹp con ngoan.

Nếu năm đó cậu tới Cẩm Tú sơn trang, xem qua căn phòng đầy tranh kia, có phải mọi thứ sẽ khác hay không?

Thẩm Mặc thở dài, buông lỏng nắm tay đang siết chặt, có lẽ vận mệnh chính là như thế, cậu yêu đúng người, nhưng thời gian vĩnh viễn không đúng.

Đêm khuya yên tĩnh, đảo S vẫn náo nhiệt rực rỡ, hành trình của Thẩm Mặc còn dư vài ngày, nhưng cậu biết, kì nghỉ đã kết thúc.

Sáng hôm sau cậu đặt vé máy bay về nước. Khi đang tra chuyến bay, bên ngoài có người gõ cửa phòng. Cậu còn đang mặc áo ngủ, vội vàng thay quần áo chạy qua mở cửa.

Bên ngoài là Quý Minh Hiên.

Sáng sớm anh đã ăn vận chỉnh tề, thấy Thẩm Mặc liền hỏi: "Tay đâu?"

Thẩm Mặc ngơ ngác một chút, đợi phục hồi tinh thần, đã bất giác vươn tay qua rồi.

Quý Minh Hiên nắm tay cậu xoay qua xoay lại nhìn mấy lần, xác định chỉ có một chút đỏ ửng trên mu bàn tay, mới yên tâm nói: "Sắp khỏi rồi, hôm nay nhớ phải bôi thuốc hai lần."

Thẩm Mặc chỉ đành nói vâng.

Quý Minh Hiên hỏi: "Hôm nay em có kế hoạch gì không?"

Thẩm Mặc cho rằng anh lại muốn hẹn mình ăn cơm, đành phải nghĩ biện pháp từ chối: "Buổi sáng em ở trong phòng vẽ, buổi chiều định đi dạo trên bãi cát một chút."

"Vậy tức là không có việc gì." Quý Minh Hiên gật gật đầu, nói "Giúp anh một việc."

Anh vừa nói vừa thò tay ra phía sau, túm ra một đứa bé tóc đen mắt đen, kéo tới trước mặt Thẩm Mặc.

Quý Ninh hôm nay mặc áo đồng phục bóng chày, một cái quần đùi thể thao, trên đầu đội mũ lưỡi trai màu đỏ, bộ dáng hoạt bát đáng yêu, thấy Thẩm Mặc liền cười ngọt ngào "Cháu chào chú."

Tim Thẩm Mặc đều nhũn cả ra, nhanh chóng chào cậu nhóc: "Con dậy sớm vậy sao?"

Quý Ninh ngẩng đầu, tội nghiệp nhìn ba bé.

Quý Minh Hiên nâng cổ tay xem đồng hồ, nói: "Hôm nay tôi phải gặp khách hàng, mười phút nữa phải đi."

Anh dừng một chút, nhìn Thẩm Mặc nói: "Giúp tôi trông Quý Ninh một hôm."

Mạo hợp thần ly - Khốn Ỷ Nguy LâuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ