Chương 25

946 45 1
                                    


Quý An An lập tức nhảy ra bảo vệ anh trai mình "Anh em cũng không phải kẻ ỷ thế ức hiếp người, tối hôm qua đánh nhau ở lễ đính hôn khẳng định là có nguyên nhân."

Chu Dương gật gật đầu: "Anh cũng đoán như thế."

Anh ta tựa hồ không muốn nói thêm về chuyện này: "Chúng ta đi xem xe trước đã."

Quý An An lại "ấy" một tiếng, chỉ cách đó không xa nói: "Bên kia không phải là cậu em trai anh mới nhận sao?"

Ngày hôm qua tại lễ đính hôn, Thẩm Mặc cũng thấy qua cậu con riêng — em trai của Chu Dương từ xa, lúc này nhìn gần, quả nhiên có vài phần giống Chu Dương. Chỉ là khí chất của hai người hoàn toàn khác biệt, Chu Dương kiệm lời kiệm chữ, em trai Chu Sở của anh thì lại biết ăn nói, một điệu bộ công tử trăng hoa.

Chu Dương đối với cậu em trai vừa nhận tổ quy tông này không có thiện cảm gì, lạnh nhạt nói: "Cậu ta vừa về Chu gia không lâu, còn chưa mua xe, cho nên cũng tới đây xem."

"Có cần qua chào hỏi không?"

"Không cần để ý đến cậu ta."

Bản thân Quý An An cũng không có thiện cảm với Chu Sở, liền ôm tay Chu Dương đi về phía trước. Thẩm Mặc đi cùng bọn họ khó tránh khỏi cảm giác xấu hổ, dứt khoát tự mình đi dạo.

Quý An An còn nhớ "Nhiệm vụ" Quý Minh Hiên giao cho cô, nhưng Chu Dương nói: "Mắt nhìn của đàn ông khác xa phụ nữ, cứ để Thẩm Mặc tự xem đi."

Quý An An lúc này mới đáp ứng, dắt tay đi với Chu Dương.

Thẩm Mặc nhớ trước đó Quý Minh Hiên cũng đề cập qua chuyện mua xe cho cậu, chẳng qua đều bị cậu từ chối, lần này suy xét kĩ một chút, cảm giác có xe thay cho đi bộ cũng không tồi. Đương nhiên cậu sẽ không tiêu tiền của Quý Minh Hiên, công việc của cậu vài năm nay cũng có chút tiền để dành, mua một chiếc xe thực dụng tiết kiệm thì vẫn gánh được.

Đã động đến suy nghĩ này, Thẩm Mặc liền chuyên tâm xem xe, sau đó cậu thật đúng là tìm được cho mình một chiếc thích hợp, vừa định ngồi vào đi thử lại có người vỗ vai cậu.

Thẩm Mặc nhìn qua, không nghĩ tới là Chu Dương.

Cậu nhìn bốn phía, cũng không thấy Quý An An đâu. "Cô Quý đâu?"

"Cô ấy đi toilet." Chu Dương nói, kéo lấy tay Thẩm Mặc, nói, "Anh có vài lời muốn nói với em."

Thẩm Mặc lập tức đáp "Giữa chúng ta không còn gì để nói cả."

"Thẩm Mặc......" Người xung quanh quá nhiều, Chu Dương cố gắng đè thấp giọng, "Vốn hôm nay anh không muốn tới, là nghe An An nói em ở đây, mới cố ý tới đây tìm em."

"Đừng quên, hôm qua anh mới đính hôn với cô Quý."

Sắc mặt Chu Dương nhất thời trở nên khó coi.

Nhưng anh ta vẫn bắt lấy tay Thẩm Mặc không buông: "Chúng ta đổi chỗ nói chuyện đi."

Thẩm Mặc không muốn náo loạn với anh ở chỗ đông người, đành phải đi đến cửa Exit với anh, đến chỗ cầu thang liền không chịu đi tiếp nữa, bỏ tay anh ra rồi hỏi: "Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?"

Chu Dương lại không lên tiếng, vẻ mặt phức tạp nhìn cậu hồi lâu, mới mở miệng: "Ba năm trước, đoạn thời gian anh đi nước ngoài.... Có phải em đã xảy ra chuyện gì đúng không?"

Thân thể Thẩm mặc hơi cứng đờ, một lát sau mới nói: "Chuyện đã lâu như vậy rồi, tôi không nhớ rõ nữa."

"Tối hôm qua lúc mà Quý Minh Hiên đánh người anh liền cảm thấy không bình thường, người kiêu ngạo như anh ta, sao lại làm khó dễ cho một vệ sĩ chứ? Sau này anh mất rất nhiều sức, mới moi được tin từ trong miệng tên anh họ đó, hắn nói, từng dẫn người đi tìm em gây phiền toái."

Thẩm Mặc không tự chủ được cầm tay phải của mình.

Chu Dương vốn rất gần cậu, lúc này lại bước lên trước một bước nữa, hỏi: "Khi anh ra nước ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lúc trở về không thể nào liên lạc được với em, lúc ấy em ở đâu?"

"Hiện tại nói đến mấy cái này có nghĩa lý gì sao?"

"Đương nhiên có! Anh cứ nghĩ là trái tim em thay đổi nên mới chia tay anh, nhưng nếu....."

"Nếu không phải, thì sẽ thế nào? Cậu muốn từ hôn với cô Quý sao? Cậu có từng nghĩ, tên anh họ không oán không thù gì với tôi kia của cậu, vì sao lại muốn đối phó với tôi không?"

Chu Dương bị hỏi đến á khẩu không trả lời được.

Thẩm Mặc thấy anh ta như vậy, bỗng nhiên cảm thấy thật nực cười.

Cậu cũng thật sự hơi cười một cái, đưa tay chỉnh lại cổ áo cho Chu Dương. Đây là chuyện cậu thường hay làm khi bọn họ còn thân mật khăng khít trước kia.

"Cậu rõ ràng biết nguyên nhân, chỉ là không dám thừa nhận mà thôi. Ba mẹ của cậu, ít nhất là mẹ cậu, đã sớm biết quan hệ của chúng ta. Bác ấy cố ý tìm người đến cảnh cáo tôi, khiến tôi — vĩnh viễn không được xuất hiện trước mặt cậu nữa."

Mạo hợp thần ly - Khốn Ỷ Nguy LâuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ