Chương 41

993 48 2
                                    


Thẩm Mặc kinh ngạc nhìn anh, nhất thời không tìm được giọng nói của chính mình.

Xung quanh tiếng người huyên náo, vẫn như cũ là thứ tiếng ngôn ngữ ngoại quốc ầm ĩ. Có vài người tóc vàng mắt xanh đang ở bên cạnh nô đùa, trong đó có một đứa nhóc bị bạn bè rượt đuổi, thét chói tai chạy về hướng Thẩm Mặc. Cho đến khi Thẩm Mặc hơi giật mình quên tránh, không hiểu gì đã bị cậu ta nhào vào người.

Tiếp sau đó như tai nạn liên hoàn, Thẩm Mặc bị đụng vào lùi về phía sau vài bước, lại va vào vào dù che nắng phía sau, đúng lúc một người phục vụ đang đi qua cạnh đó, đồ uống trong tay quả nhiên văng ra, một ly sữa nóng đổ hết lên trên tay cậu.

Tất cả quá trình chỉ ngắn vài giây, Thẩm Mặc lại giống như người bị chạm mạch điện, suy nghĩ trở nên trì trệ, dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, động tác của mọi người đều như quay chậm, tất cả chi tiết đều bị phóng đại ra nhiều lần. Trong mảng rối loạn này, cậu nhìn thấy Quý Minh Hiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, đi nhanh về phía mình.

Cho đến tận khi anh cầm lấy tay cậu, Thẩm Mặc mới tỉnh táo lại, nhận ra cánh tay bị phỏng nóng rát. Cuối cùng cậu mở miệng gọi: "Quý tiên sinh..."

Quý Minh Hiên không lên tiếng đáp lời, chỉ cúi đầu nhìn tay cậu, thấy trên mu bàn tay cậu đỏ ửng một mảng lớn thì không khỏi nhíu nhíu mày, trực tiếp kéo cậu ra khỏi bể bơi, đi vào trong khách sạn.

Trên đường đi gặp người muôn hình muôn vẻ, Thẩm Mặc cái gì cũng không nghĩ, chỉ để ý đi theo Quý Minh Hiên.

Anh kéo cậu vào toilet, vặn vòi nước lên tay cậu. Dòng nước lành lạnh chảy qua ngón tay, tiếng nước vang lên ào ào. Thẩm Mặc ngẩng đầu nhìn về phía Quý Minh Hiên trong gương, lại gọi: "Quý tiên sinh."

Quý Minh Hiên đến lúc này mới nói với cậu câu đầu tiên, lại chỉ là tiếng "ừ" cực nhẹ, cực khẽ.

Chỉ là một tiếng này, lòng rối loạn bất an của Thẩm Mặc bất chợt buông xuống.

Quý Minh Hiên cúi đầu, chăm chú nhìn tay cậu. Mu bàn tay ửng đỏ bị nước lạnh xối vào hơi trắng bệch, Thẩm Mặc lại bảo "Quý tiên sinh, được rồi."

Quý Minh Hiên vẫn nắm lấy tay cậu, nói: "Xối nước lạnh thêm lúc nữa."

Nói xong thì nâng tầm mắt liếc nhanh qua Thẩm Mặc, rồi vội chuyển dời: "Em vẫn không thay đổi chút nào."

Thẩm Mặc quang minh chính đại nhìn anh qua tấm gương, dùng ánh mắt phác họa từng đường nét trên sườn mặt anh: "Quý tiên sinh cũng vậy."

Quý Minh Hiên đột nhiên buông tay cậu ra, lấy di động ra gọi điện: "Đúng, tôi đây... Em ấy bị phỏng, mang hòm thuốc tới đây đi..."

Giữa chừng còn dừng lại chỉ đạo Thẩm Mặc: "Tiếp tục xối."

Thẩm Mặc đành tiếp tục dùng nước lạnh xối lên mu bàn tay.

Vài phút sau, quản lý khách sạn ôm hòm thuốc chạy đến, có chút cung kính mở miệng gọi: "Quý tiên sinh."

Quý Minh Hiên hơi gật đầu, nói chuyện với ông ta vài câu rồi lấy ra tuýp thuốc mỡ trị phỏng tìm được trong hòm thuốc.

Thẩm Mặc rất biết nhìn mặt lựa lời, lập tức đoán được anh chính là nhà đầu tư của khách sạn này.

Quý Minh Hiên đuổi quản lý đi, quay đầu lại nói với Thẩm Mặc: "Nơi này ánh sáng không tốt, theo tôi đi ra ngoài bôi thuốc."

Thẩm Mặc liền cùng anh ra ngoài. Bọn họ tới chỗ sô pha màu tím sát cửa sổ trong sảnh lớn rồi ngồi xuống, vừa ngồi xuống không lâu đã có phục vụ bưng cà phê lên.

Quý Minh Hiên không để ý đến, chỉ nắm lấy bàn tay của Thẩm Mặc chậm rãi bôi thuốc trị phỏng, vừa tùy ý hỏi: "Đến đảo S du lịch sao?"

Giọng điệu thản nhiên, giống một người bạn cũ quen biết nhiều năm.

Thẩm Mặc đáp: "Em bắt đầu vẽ lại một lần nữa, đi tìm chút cảm hứng."

Quý Minh Hiên gật gật đầu: "Phong cảnh ở đảo S không tệ..."

Anh tùy ý nói chút đặc sắc trên đảo, Thẩm Mặc cũng rất phối hợp, hùa theo tâm sự về ánh chiều tà trên bờ cát.

Nói đến cảnh biển nơi vách núi, hai người đều có chút ngẩn ngơ, ngay cả cuộc trò chuyện cũng trở nên sáo rỗng.

Sau đó Quý Minh Hiên hơi ngừng lại, hỏi cậu: "Em đến một mình ư?"

"Vâng, chỉ có một mình em."

"Lên đảo lúc nào?"

"Chính là mấy hôm trước..." Thẩm Mặc nói một nửa rồi dừng lại, không nói gì thêm.

Muốn nói thế nào đây? Nói cậu cố ý chọn vào ngày sinh nhật Quý Minh Hiên mà đến đảo S sao?

Bên tai Thẩm Mặc nóng lên, bưng ly cà phê lên cố gắng giấu đi.

Giữa hai người lại không còn lời nào để nói. Thẩm Mặc không dám hỏi đến Quý An An, cậu ở trong nước cũng nghe thoáng qua được ít tin tức, biết ba năm trước cô cũng đã.... Quý Minh Hiên chỉ có một người thân là Quý An An, không biết anh đã đau lòng đến nhường nào? Ngay cả Thẩm Mặc cũng khó chịu vài ngày. Sau đó cậu mới thuê Dương Nguyệt — sinh viên đại học vừa tốt nghiệp, cũng bởi vì tính cách hoạt bát của cô có chút tương tự với An An.

Động tác bôi thuốc của Quý Minh Hiên rất tỉ mỉ, nhưng dù anh bôi thật chậm, thuốc này cũng đến lúc bôi xong. Anh kết thúc công việc nãy giờ, nâng tay cậu nhìn nhìn một vòng, mới nói: "Được rồi."

Thẩm Mặc ngơ ngơ đáp: "À..."

Không biết tiếp theo nên nói cảm ơn hay vẫn là lời tạm biệt đây?

Quý Minh Hiên cũng chưa buông tay cậu ra, biểu tình trên mặt khiến người ta không đoán ra được anh đang suy nghĩ gì.

Lúc này bên tai vang lên tiếng bước chân.

Thẩm Mặc nhìn thấy một cậu nhóc chạy về phía bên này. Mái tóc nhóc đen bóng, làn da trắng nõn, tròng mắt to chuyển chuyển, trên người mặc một bộ vest nhỏ, so với đám người nước ngoài ở bể bơi kia thì còn đẹp hơn rất nhiều.

Bên cạnh cậu nhóc không có người lớn đi cùng, nhóc chạy thẳng về phía Quý Minh Hiên, nhào vào lòng anh, ngẩng mặt gọi lớn: "Daddy!"

Mạo hợp thần ly - Khốn Ỷ Nguy LâuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ