Chương 44

1K 48 1
                                    


Người nọ khẽ giật mình, nói: "Tôi không phải Chu Dương."

Thẩm Mặc chớp mắt một cái, cẩn thận nhìn anh: "Anh không phải Chu Dương thì là ai?"

Vừa nói vừa kéo anh vào trong phòng.

Căn phòng vài ngày chưa được dọn dẹp, khắp nơi vừa bẩn vừa lộn xộn, Thẩm Mặc vội vàng xoay vòng tròn mới dọn được một góc nhỏ để ngồi xuống: "Không phải anh nói chỉ đi có vài ngày, sao lại lâu như vậy mới về?"

Nhưng Chu Dương rốt cuộc là đi đâu? Bao lâu mới về? Cậu lại không nghĩ ra được.

Người nọ cũng không ngồi xuống, chỉ khoanh tay đánh giá Thẩm Mặc, nhắc lại lần nữa: "Tôi không phải Chu Dương."

Anh lấy một chiếc đồng hồ trong túi áo ra, nói: "Có người nhặt được thứ này ở trong nhà kho cũ kia, tôi đoán nó là của cậu, cho nên nhân tiện mang đến đây."

Thẩm Mặc nhận ra đó là chiếc đồng hồ Chu Dương tặng mình, vội vàng nhận lấy đeo lại. Nhưng cậu vẫn không nhớ ra mình làm mất đồng hồ khi nào, chỉ là hơi suy nghĩ thôi tay phải liền đau nhức khó chịu.

Cậu không dám nghĩ tiếp, nhìn thoáng qua bánh mì đang bóc dở, liền cầm lấy đưa lại đây: "Anh còn chưa ăn cơm đúng không? Cùng nhau ăn đi."

Người nọ nhìn thấy miếng bánh mì, nhất lời biến sắc, bắt lấy tay Thẩm Mặc hỏi: "Cậu ăn thứ mốc meo ôi thiu này ư?"

Thẩm Mặc bị anh nắm cổ tay phát đau, bất giác hơi co người lại, nghĩ đến Chu Dương cũng không thích ăn mấy thứ này "Em nhớ trong tủ lạnh còn chút đồ ăn, em đi nấu cho anh bát mì nhé."

Cậu vừa nói vừa tránh tay người kia ra, nhưng mới đi hai bước về phía phòng bếp, đã thấy một trận hoa mắt chóng mặt. Cậu không đứng thẳng được, suýt chút nữa ngã xuống đất, may mà người nọ nhanh nhẹn vươn tay ra đỡ.

Thẩm Mặc hơi xấu hổ: "Có lẽ là do hôm qua em ngủ muộn quá."

Cậu lại nhỏ giọng gọi: "Chu Dương..."

Người nọ lúc này không sửa lời cho cậu, chỉ nói: "Nếu hôm nay tôi không đến, chỉ sợ cậu sẽ chết đói trong này, đợi thêm vài ngày nữa sẽ được đăng báo."

Nhưng cậu còn bánh mì để ăn mà.

Thẩm Mặc nghĩ thầm như thế, còn chưa phản bác lại, người nọ đã kéo cậu đi ra ngoài. Sức lực của người này rất lớn, Thẩm Mặc làm thế nào cũng không giãy ra được, đành phải đi cùng anh.

Cậu bị nhét vào trong một chiếc xe, có người trợ lý mua cháo nóng hôi hổi quay lại, Thẩm Mặc bị giám sát phải ăn một bát to.

Trong lòng cậu cảm thấy kỳ lạ, ánh mặt trời rực rỡ như thế, nhưng không hiểu vì sao gương mặt mọi người đều là mơ hồ không rõ. Đương nhiên ngoại trừ Chu Dương, cho dù ở trong biển người, cậu cũng chỉ cần liếc mắt đã nhận ra Chu Dương.

Đó là người yêu của cậu.

Thẩm Mặc nghĩ đến đây, đáy lòng bỗng nhiên mềm mại lạ kỳ.

Ăn cháo xong, cậu bị người nọ mang đi bệnh viện. Gương mặt bác sĩ cũng rất mơ hồ, ông ta hỏi cậu một số vấn đề, có câu trả lời rất dễ, có câu lại khiến cậu cảm thấy không hiểu ra sao. Trả lời xong, cậu lại bị kéo đi làm vài kiểm tra, người nọ và bác sĩ thảo thuận về tình trạng bệnh của cậu, cuối cùng nhận được một đống thuốc lớn về nhà.

Thẩm Mặc chọc chọc mấy lọ thuốc nói: "Em không bị bệnh."

Người nọ dùng khóe mắt quét qua cậu một cái, bình tĩnh lạnh nhạt nói: "Uống thuốc."

Thẩm Mặc không hiểu vì sao, nhưng không dám làm trái ý của anh, cậu ngoan ngoãn rót nước uống thuốc. Cuối cùng người nọ không ngồi trong phòng được lâu, đợi Thẩm Mặc uống thuốc xong, anh liền mở cửa chuẩn bị đi ra.

Thẩm Mặc đuổi theo hỏi: "Chu Dương, anh muốn đi đâu?"

Bước chân người nọ chợt dừng, quay đầu nhìn cậu "Hôm nay tôi chỉ ghé qua, về sau sẽ không tới nữa."

Thẩm Mặc mờ mịt không hiểu.

Người nọ hình như hơi do dự, chậm rãi vươn tay ra, bàn tay muốn chạm vào má Thẩm Mặc, nhưng chưa chạm đến mặt cậu, anh nhấn mạnh từng chữ: "Chu Dương chắc chắn sẽ không đến. Tiếp tục trốn tránh hay tỉnh táo lại đối diện với thực tại, tự cậu chọn đi."

Nói xong liền thu tay về, xoay người bước đi.

Thẩm Mặc đuổi theo xuống tầng dưới, mắt thấy người nọ lên xe, cuối cùng không đuổi theo được nữa. Cậu không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Vì sao Chu Dương lại muốn bỏ đi? Hai người rõ ràng đang tốt đẹp mà?

Tay phải của cậu lại nhói đau.

Cậu vội vàng dùng tay còn lại giữ lấy.

Sắc trời chỉ sáng sủa một buổi chiều, đến tối lại mưa rả rích. Thẩm Mặc cũng không về phòng, chỉ đứng ngây ngốc trong lối đi dưới tầng, lòng cậu trống rỗng, không biết đang suy nghĩ gì.

Mưa tuy không to, nhưng rất nhanh đã làm ướt quần áo cậu. Thẩm Mặc co vai lại, cố chấp không chịu rời đi.

Cả một đêm cậu không ngủ, đến khi trời sắp sáng mới dựa vào tường trượt người ngồi xuống. Có người sáng sớm lục đục dậy đi làm ngang qua cậu, ánh mắt nhìn cậu như đang nhìn kẻ điên.

Thẩm Mặc cũng không nhịn được suy nghĩ, hay là cậu điên rồi?

Sắc trời ngày mới vẫn âm u, mưa không to, nhưng dai dẳng không dứt. Đầu tóc của cậu ướt sũng, không ngừng nhỏ nước xuống, lúc này ngược lại cậu không thấy lạnh chút nào. Cậu thậm chí không biết bản thân đang chờ đợi gì, chỉ là cậu cứ toàn tâm toàn ý chờ đợi.

Rất mau đến xế chiều, mưa lại càng to hơn. Mái che trên đầu cậu cũng không chắn hết mưa, cậu vẫn không nhúc nhích, ngay cả ý nghĩ đứng lên cũng không muốn.

Chiếc xe đỗ ở đối diện cũng không nhúc nhích.

Đợi đến khi sắc trời hoàn toàn đen sẫm, cửa xe bất ngờ mở ra.

Trên xe có một người bước xuống.

Thẩm Mặc nhìn anh cầm ô chạy đến gần, dường như nghe thấy tiếng trái tim mình đập từng nhịp.

Người nọ cuối cùng đứng thẳng trước mặt cậu, không nói lời nào mà chỉ nhìn cậu.

Thẩm Mặc đứng lên ôm lấy anh, kêu lên: "Chu Dương!"

Cơ thể người nọ hơi cứng đờ, trôi qua rất lâu sau mới thở dài, nhẹ nhàng ôm chặt cậu vào lòng.

Mạo hợp thần ly - Khốn Ỷ Nguy LâuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ