Chương 45

7.9K 324 38
                                    

Edit: Tiểu Miêu

Beta: Tiểu Hương

Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Nghe câu trả lời chắc chắn của cô, bà nội im lặng hồi lâu không nói chuyện, trong phòng nhất thời lâm vào yên tĩnh.

Qua một lát, bà nội nhẹ giọng thở dài.

"Muội Muội à, có biết đời này bà hối hận nhất là chuyện gì không?"

Cả cuộc đời bà nội rất ít nói ra ba chữ này, ba chữ này trọng lượng quá nặng.

Trước kia bà cụ hay nói một đời quá dài, sau này xảy ra chuyện gì cũng không chừng là tốt hay là xấu, còn quá sớm để người định nghĩa giây phút cả đời cho đến lúc chết.

Nhưng bây giờ ba chữ này lại từ miệng bà nội nhẹ nhàng nói ra.

Trong phòng ánh đèn lờ mờ, đầu giường đã tróc một lớp sơn.

Lộ Vô Khả chỉ rũ mắt nhìn bà nội đang nắm tay cô, không lên tiếng.

Bà nội biết cô đang nghe: "Mẹ con, bà nội rất hối hận vì chưa bao giờ nhắc tới mẹ con trước mặt con suốt nhiều năm như vậy."

Chung Ánh Thục đối với nhà họ Lộ không chỉ đơn giản là tên của mẹ Lộ Vô Khả, mà là cả một đoạn chuyện cũ đầy bụi.

Bởi vì Lộ Vô Khả, bất luận là ai trong cái nhà này cũng im miệng đối với chuyện này không nói không nhắc, đem Chung Ánh Thục lưu lại trong trận tai nạn đã qua đó.

Nhưng lưu lại trong quá khứ không phải chỉ có Chung Ánh Thục.

Còn có một người khác.

Chính là Lộ Vô Khả.

"Là bà nội không tốt," mũi bà nội chua sót, "Nếu như ngay từ đầu bà nội phát hiện vấn đề của con, sớm một chút mang con đi khám bác sĩ, mà không phải lảng tránh, có phải bây giờ sẽ không thành ra như vậy?"

Lời này rõ ràng ẩn giấu ý khác, vốn dĩ Lộ Vô Khả vẫn luôn cúi đầu chỉ nghe không lên tiếng bỗng nhiên nâng mắt, đáy mắt lướt qua một tia kinh hãi.

Trong mắt bà nội không có trách cứ, nhìn mặt mày mắt mũi cháu gái mình, hơi cong cong môi.

"Rất thích đứa bé kia đi."

Môi Lộ Vô Khả khẽ nhúc nhích, cuối cùng chỉ nặn ra một câu: "Bà nội, bà nhớ rõ anh ấy ạ?"

Bà nội cười cười: "Đứa bé kia lớn lên quá khôi ngô, muốn không nhớ rõ cũng khó."

Thẩm Ngật Tây người này mặc kệ là đối với trưởng bối hay là bạn bè cùng lứa, đều rất dễ lưu lại ấn tượng với người ta, nhiều năm trôi qua như vậy, lần đó ở đồn cảnh sát bà cụ liếc mắt một cái đã nhận ra anh là con trai út của nhà họ Thẩm.

"Đều đã học đại học rồi, con cũng đã lớn, chuyện yêu đương bà nội sẽ không ngăn cấm, chỉ cần con thích là được."

Bà nội nâng tay, sờ sờ tóc cô: "Có thể làm cháu gái ta nhìn trúng, bản lĩnh đứa bé đó cũng rất lớn."

Lộ Vô Khả vẫn luôn nhìn bà nội, không nói chuyện.

[HOÀN] HẠ SỐT - THƯ NGUWhere stories live. Discover now