Chap 65

232 9 0
                                    

Mấy ngày sau Vương Tuấn Khải xuất hiện, tâm lý vui vẻ trở lại bình thường. Người bạn đó thì sao chứ, hắn đã cùng Vương Nguyên trải qua mười mấy năm, trước kia cậu còn có tình cảm mãnh liệt với hắn. Người đó ở bên cậu được mấy giây, mấy phút, mấy ngày? Chắc chắn xét hết toàn bộ từ thời gian và người đến trước thì hắn ăn đứt tên đó.

Theo thói quen buổi sáng Vương Tuấn Khải đến sớm, tay sách hộp cháo nấu một giờ trước, cháo rất thơm ngon hạt cơm mềm mại nhưng không bị nát nói chung tài nấu nướng đã lên tầm cao mới.

Đúng thời gian ăn sáng lay lay Vương Nguyên dậy, tranh thủ giúp cậu vệ sinh mặt mũi còn việc đánh răng phải đợi cậu tự làm. Trước đây hắn có giúp nhưng hắn chân tay mạnh bạo, đánh trúng nướu răng khiến máu chảy đầy miệng.

"Ăn no bụng rồi mới có sức tập đi nha, cháo cá hồi rất tốt cho xương cốt" Hắn thổi thổi cháo trong hộp cho chúng người bớt, còn ngước lên vuốt gọn tóc mái cậu sang một bên.

Những tưởng Vương Tuấn Khải sẽ không bao giờ đến nửa, xem ra cậu đã đánh giá thấp sự kiên trì của hắn. Cậu phát hiện trên lưng bàn tay hắn có vết thương nhỏ của kim đâm, giống như bàn tay cậu vừa mới truyền nước xong rút kim để lại dấu nhỏ. Hắn mấy ngày không gặp là bị bệnh? Nhưng nhìn đến gương mặt hắn hồng hào đầy đặn không có vẻ gì phải lao lực mệt mỏi đến vào bệnh viện.

Chủ nhật Vương Tuấn Khải không phải đi làm ở công ty nên cả ngày nay hắn sẽ dành cả một ngày ở bên Vương Nguyên, thời gian bên nhau càng nhiều càng làm tình cảm thêm thắm thiết. Hắn không tin cậu sẽ kiên trì im lặng cả ngày không chịu nói chuyện với hắn.

"Ăn xong chúng ta xuống khuôn viên tập luyện chân tay, anh ở ngoài sau đỡ em, không cần sợ ngã đâu".

Vương Nguyên không cần người kèm cập, hiện giờ có thể đi không cần dùng đến nạng đỡ. Bước chân chắc chắn không còn run rẩy như mấy hôm trước. Cậu rất mãn nguyện với kết quả sau quá trình luyện tập vất vả.

Giải quyết xong hộp cháo Vương Nguyên xuống giường muốn vào nhà vệ sinh tiểu tiện, không quan tâm Vương Tuấn Khải đi theo sau lưng. Tự nhiên như chốn không người kéo quần xuống, hắn vẫn không biết điều tránh đi mà còn nhấn nút giúp cậu xả nước. Cậu đỏ mặt tía tai liếc mắt nhìn hắn như muốn dùng sự tức giận bốc cháy bên trong người thêu đốt hắn.

Vương Tuấn Khải bị liếc đến không dám ngẩng đầu, hắn dùng khoé mắt quan sát biểu hiện của Vương Nguyên. Liếc lâu ghê ha, bộ em ấy không mỏi mắt sao? Mình hiện tại có mị lực khiến cậu nhìn chẳng rời mắt? Hắn tự luyến mơ màng một hồi không để ý cậu đã rời khỏi.

Vương Nguyên nằm xuống giường thư thái nhắm mắt ngủ, Vương Tuấn Khải thở dài. Cậu không muốn cùng hắn tản bộ vậy thì không đi, vẫn còn nhiều thời gian ở bên cậu, nhiều lúc cậu thay đổi chủ ý cũng nên.

"Vậy em ngủ ngon! Khi nào tỉnh dậy thì chúng ta đi tản bộ" Vương Tuấn Khải chỉnh sửa chăn gối trên người Vương Nguyên, bộ dáng y như gà mẹ chăm sóc gà con ốm yếu. Không làm phiền cậu nữa, hắn tắt bớt đèn ngồi xuống ghế sofa gần đó. So với trước đây chuyện gì cậu cũng thì thầm bên tai hắn thì hiện tại yên lặng đến vô tình, hắn không dám bắt cậu phải cùng hắn trò chuyện nhưng cậu có thể trả lời hắn dù chỉ một chữ?

[Khải Nguyên] [Ngược Tâm] Bên Nhau Là Hạnh Phúc Hay Đau ThươngWhere stories live. Discover now