Chương 147: Đảo nhiễm sương

177 16 1
                                    


“Sư phụ đâu rồi?”. Thẩm Thiên Lăng tìm xung quanh.

“Lúc trước còn ở đây, nhưng sau đó thấy chán nên đi rồi”. Tần Thiếu Vũ cũng đứng dậy. “Đi thôi, cũng hỏi được kha khá rồi, chúng ta đi ăn sáng”

“Không muốn ăn”. Thẩm Thiên Lăng không hề thấy thèm ăn. Ở trên biển hơn mười ngày, ngoại trừ lúc đầu còn có rau dưa, về sau mỗi ngày đều ăn thịt khô, khoai tây và củ cải, ăn nhiều đến mức cảm giác mình cũng sắp biến thành củ cải!

“Ngày mai là cập bờ rồi”. Tần Thiếu Vũ kéo hắn ra ngoài. “Ăn một ngày cuối cùng được không?”

“Vậy chỉ ăn cơm với khoai tây”. Thẩm Thiên Lăng ra điều kiện. Ăn quá nhiều cà rốt và thịt khô rồi!

“Được”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ta tự làm cho ngươi”

“Ngươi?”. Thẩm tiểu thụ tỏ ra nghi ngờ.

“Ừ, ta”. Giọng Tần Thiếu Vũ dịu dàng, cùng hắn ra ngoài.

Cung chủ nhà ta thật biết chăm sóc! Ám vệ cực kì phấn khích, quay đầu nhìn đám hải tặc cảm thán. “Cũng không biết tổ tiên các ngươi tích bao nhiêu đức mới có phúc như vậy”

Hải tặc đồng loạt rơi lệ, các ngươi nghiêm túc ư?

“Vừa nãy các ngươi đã được thấy tận mắt cảnh âu yếm giữa Thẩm công tử và cung chủ”. Ám vệ chậc chậc, ân huệ thật lớn!

Hải tặc đau khổ, thật ra chúng ta cũng không muốn xem.

Tại nhà bếp, Tần Thiếu Vũ lấy khoai tây ra khoét lỗ, sau đó nhét thịt khô và hương liệu vào. Sau khi lùi vào tro cho chín thì lột vỏ bỏ vào chén, dùng chày giã nhuyễn.

Mùi khoai tây quyện với thịt khô và hương vị trong nháy mắt bốc lên khắp nhà bếp!

“Chíp!”. Cục Bông đang phơi nắng cách đó không xa với ám vệ, sau khi nghe mùi thì lên tinh thần, giống như đạn pháo mà vọt vào.

“Ngươi chạy thật nhanh”. Tần Thiếu Vũ bật cười, cho nó một chén nhỏ.

Cục Bông cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, cực kì vui sướng!

“Ngon không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi Thẩm Thiên Lăng.

“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. Không biết vì đồ ăn ngon hay vì đầu bếp là Tần Thiếu Vũ mà món thịt khô ngán ngược cũng trở nên ngon miệng!

“Vậy là tốt rồi”. Tần Thiếu Vũ nhéo mũi hắn. “Hồi bé sư phụ thường làm món này cho ta ăn”

“Không ngờ tiền bối còn biết nấu cơm”. Thẩm Thiên Lăng ăn một muỗng.

“Hồi nhỏ ta không nghe lời, hay ăn hiếp sư huynh”. Tần Thiếu Vũ nhớ lại. “Sau khi sư phụ phạt ta xong thì hay làm thức ăn ngon cho ta”

“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Ta cũng đoán ngươi sẽ không ngoan”

“Sư huynh tính tình rất tốt, chưa từng giận ta”. Giọng Tần Thiếu Vũ thấp xuống, đáy mắt hơi chua sót.

“Nếu sư huynh trên trời linh thiêng, cũng sẽ vui vì ngươi đã báo thù cho hắn”. Thẩm Thiên Lăng an ủi.

Tần Thiếu Vũ cười cười, cúi đầu hôn nhẹ lên má Thẩm Thiên Lăng.

Giang Hồ Biến Địa Thị Kỳ Ba - Ngữ Tiếu Lan SanHikayelerin yaşadığı yer. Şimdi keşfedin