Chương 10

56 2 0
                                    

"Này!" Giản Ninh khiêm tốn trả lời, nhìn về phía Dung Thiệu Ngôn, nâng cằm: "Anh tự mình ăn, đừng trách tôi!"

Dung Thiệu Ngôn vẫn còn ho, cô nghĩ lại, bắt nạt bệnh nhân như thế này có tốt không?

Cô vuốt cằm, nhìn dáng vẻ này của Dung Thiệu Ngôn. Chưa kể, vẻ ngoài này khiến anh trông khỏe khoắn hơn rất nhiều.

Nhìn thấy bộ dạng như vậy của cô, Dung Thiệu Ngôn nhanh chóng đứng dậy, trố mắt nhìn Giản Ninh, nói từng chữ một: "Theo tôi trở về."

Vốn quen giả vờ dịu dàng, bây giờ lại cho người ta một loại cảm giác áp bách không thở nổi.

Điều này khiến Giản Ninh cảm thấy không thoải mái, cô cau mày, tâm tình không tốt nói: "Anh tự đi về đi, tôi không về nữa."

Dung Thiệu Ngôn cau mày một chút, và nhìn vào mắt cô mà không có bất kỳ tình cảm nào, giọng anh trở lại dịu dàng như trước đây: "Em còn muốn quậy tới khi nào nữa? Tôi không có thời gian để bồi em chơi cái trò thủ đoạn nhàm chán này."

Nghe lời anh nói, Giản Ninh càng thêm chết lặng, trong lòng chỉ còn lại sự cáu kỉnh, cô gãi gãi lỗ tai, không kiên nhẫn nói: "Nếu không có thời gian, anh mau về đi! Còn lãng phí thời gian đến tìm tôi làm gì?"

Hiện tại cô mới phát hiện, sau khi không quan tâm đến chuyện đó, tâm tình của cô đã không thể chịu đựng được nhiều như vậy. Cô cứ nghĩ cô đã yêu người này được bốn năm và rất lâu sau mới dứt ra được. Vậy mà bây giờ chỉ hơn một tháng sau, khi gặp lại người này, trong lòng cô chỉ còn lại sự bực bội và không kiên nhẫn.

Cuối cùng cô hiểu ý của mẹ, mẹ luôn nói với cô rằng con gái phải có sự nghiệp, có trọng tâm,mặt khác cái gì cũng không có gì quan trọng, kể cả tình cảm.

Giọng điệu thiếu kiên nhẫn của cô khiến Dung Thiệu Ngôn cảm thấy buồn chán, nhớ lại cô dường như chưa bao giờ là người tốt tính, nhưng ở trước mặt anh, cô luôn thích giả vờ cư xử tốt. Bây giờ cô ấy còn không giả bộ nữa, cô ấy thật sự muốn từ bỏ sao?

Dung Thiệu Ngôn cong môi, âm thầm chế nhạo, hắn không tin! Cô nỗ lực bốn năm, giả vờ bốn năm, cô sẽ từ bỏ dễ dàng như vậy?

Anh nhàn nhạt liếc nhìn Giản Ninh một cái, nhẹ nhàng đứng dậy nói: "Được rồi, bình tĩnh một thời gian, hôm khác anh đến đón em."

Giản Ninh hít sâu một hơi, giơ tay chỉ về hướng cửa, cố gắng hết sức kiềm chế cơn tức giận: "Cửa ở đằng kia, cút ngay!"

Cô thực sự ghét bộ dáng này của anh, bộ dạng cao cao tại thượng.

Đôi mắt của Dung Thiệu Ngôn lạnh xuống, sau đó anh cố nén tức giận, cong khóe môi cười nhìn cô, "Ninh Ninh, tôi hy vọng em có thể dừng lại."

Dứt lời, anh ta quay người và bước đi không chút do dự.

Giản Ninh thở dài một tiếng, cuối cùng người đàn ông chó cũng rời đi!

Cô tức giận cho tất cả các món vào nồi lẩu, cuối cùng no căng lên dựa vào ghế sô pha.

****

 Yêu em thành bệnh ( tạm dịch)Where stories live. Discover now