Chương 13

59 0 0
                                    



Dung Thiệu Ngôn bị Giản Ninh đuổi ra ngoài, lúc này nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô, anh biết đây chính là góc cạnh của cơn giận của cô.

Anh vừa dắt tay cô, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía Giản Ninh, chậm rãi giải thích nói: "Hai chúng ta ở riêng trong khoảng thời gian này, mẹ anh cùng gia gia đã khả nghi, Triệu Huy là người của anh em, nói vậy Ninh Ninh cũng không muốn làm ba mẹ cùng anh của em biết tình huống hiện tại của chúng ta."

Khi nói đến điều này Giản Ninh, cô ấy có chút do dự, bố mẹ và anh trai cô ấy rất yêu thương cô ấy, và cô không muốn họ lo lắng.

Cô nhíu mày, đôi mắt đẹp quay đầu nhìn Dung Thiệu Ngôn, hai tay ôm ngực, ánh mắt giễu cợt nhìn anh nói: "Sau đó anh muốn làm gì? Tôi không tin anh lại tốt bụng như vậy."

Dung Thiệu Ngôn ẩn chứa cảm xúc sâu kín, nhưng ánh mắt vừa sáng lại vừa lạnh lùng khi nhìn cô, yếu ớt thì thào: "Anh chỉ là không thích phiền phức."

Trên thực tế, anh sẽ cảm thấy nhẹ nhõm chỉ khi đem cô đặt ở trong mắt.

Nhìn thấy anh như vậy, Giản Ninh tức giận, trợn mắt không tự chủ được, hất cằm lên nói: "Được rồi, anh trả tiền thuê nhà cho tôi, một tháng mười triệu."

Cô không thể hiểu được dáng vẻ đạo đức giả của anh, cô rõ ràng là lãnh đạm và tàn nhẫn, anh còn muốn giả bộ dịu dàng lại vừa ghê tởm.

Vậy thì cô ta sẽ lừa anh ta, dù sao anh ta cũng cho rằng cô có mục đích tiếp cận anh ta, cô không thể lãng phí danh tiếng này, đúng không!

Dung Thiệu Ngôn nghẹn lại, nhướng mi, ánh mắt mờ mịt không rõ: "Được."

Thấy anh ta nói chuyện tốt như vậy, Giản Ninh cảm thấy có chút không bình thường, nheo mắt nhìn anh ta, cong miệng nói: "Ngủ phòng riêng, cũng không thích người ngủ chung, không phải chúng ta rất ghê tởm nhau sao?"

Xem ra Dung gia quả là giàu có! Biết rõ là bị hố, mỗi tháng sẽ đưa mười triệu, chẳng trách anh ta tự tin nghĩ rằng cô đánh chủ ý lên Dung thị.

Này một trăm triệu một năm, kiếm tiền quả thực rất dễ dàng.

Dung Thiệu Ngôn cảm thấy trong lòng nhói đau, từng chữ mang theo vẻ chán ghét như muốn khoét sâu trái tim anh, anh nóng lòng nói: "Không có."

"Cái gì?" Giản Ninh cau mày, không biết anh ta có ý gì.

Dung Thiệu Ngôn nhìn cô kiên định, từng chữ từng chữ nói: "Ngủ với Ninh Ninh, không ghê tởm."

Giản Ninh á khẩu, không biết người này làm sao vậy, nóng nảy nói: "Anh có phải ghê tởm hay không tôi không cần biết, dù sao tôi cũng kinh tởm."

Nói xong cô mặc kệ anh, kéo vali bước vào phòng ngủ.

Để Dung Thiệu Ngôn sững người tại chỗ, trong lòng vẫn không tin. Anh muốn hỏi cô tại sao anh lại từ bỏ chính mình, nhưng anh không thể.

Nếu anh ấy tới đây hôm nay, đó đã là điều tối đa anh ấy có thể làm.

Hai người tiếp tục sống chung dưới một mái nhà, nhưng Dung Thiệu Ngôn hầu như chỉ ở công ty, hoặc chỉ về khuya, hai người như vậy rất hòa hợp.

 Yêu em thành bệnh ( tạm dịch)Where stories live. Discover now