[Đừng Nói Nhiều] - 47

1.5K 131 12
                                    

Chờ khi ba người ăn xong đĩa trái cây trên bàn trà, Tô Nguyên Cửu cũng đã tới.

Hứa Dục nhận điện thoại sau đó vội vàng chạy ra cửa, Phàn Kỳ và Hứa Vị Trì cũng cùng nhau đi ra theo

Tô Nguyên Cửu mỉm cười bước vào, Hứa Dục rất tự nhiên mà chạy tới ôm lấy anh, Tô Nguyên Cửu cũng rất tự nhiên xoa xoa đầu Hứa Dục.

Tô Nguyên Cửu: "Chào buổi tối."

"Chào buổi tối." Hứa Vị Trì nhường đường: "Vào đi."

Lúc trước Tô Nguyên Cửu và Hứa Vị Trì đã từng gặp nhau, nhưng đây lại là lần đầu tiên gặp mặt của Phàn Kỳ và Tô Nguyên Cửu.

Có lẽ là vừa nãy Hứa Dục đã lén nói với Tô Nguyên Cửu, vì vậy Tô Nguyên Cửu cũng không quá ngạc nhiên khi nhìn thấy Phàn Kỳ.

Chờ khi Tô Nguyên Cửu thay giày xong, Phàn Kỳ lịch sự bắt tay với anh.

Tô Nguyên Cửu: "Thường nghe Hứa Dục nhắc đến cậu. Cuối cùng thì hôm nay tôi cũng đã nhìn thấy người rồi."

Phàn Kỳ cũng cười: "Ngưỡng mộ đại danh đã lâu."

Tối nay là buổi gặp mặt tạm thời, nhưng vì có liên quan tới Hứa Vị Trì và Hứa Dục, nên mọi người đều rất tùy tiện, không quá trịnh trọng.

Sau khi Tô Nguyên Cửu ngồi xuống, Phàn Kỳ nhìn đĩa trái cây trống rỗng, vô cùng chu đáo đứng lên, cực kỳ ân cần ném cho Hứa Vị Trì một ánh mắt, rồi bước vào phòng bếp.

Tự cho mình thân phận nửa chủ nhà ấy mà.

Tuy nhiên, chân trước Phàn Kỳ mới bước vào, thì chân sau Hứa Vị Trì cũng theo vào.

"Sao thế?" Phàn Kỳ hỏi Hứa Vị Trì: "Sao anh cũng vào đây rồi?"

Hứa Vị Trì: "Anh sợ em không tìm thấy tủ lạnh."

Phàn Kỳ cười: "Cứ như phòng bếp lớn lắm vậy."

Phàn Kỳ nói xong thì lấy dâu tây và nho trong tủ lạnh ra, xoay người định rửa dâu tây, nhưng nghĩ đến điều gì đó, cậu đột nhiên tiến lại gần, đặt lên môi Hứa Vị Trì một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước.

Phàn Kỳ cong mắt nhìn Hứa Vị Trì: "Bù cho vừa nãy bị dọa."

Hứa Vị Trì nghiêng đầu chút, nở nụ cười nhìn Phàn Kỳ.

Phàn Kỳ vẫn không vội đi, thò đầu ra ngoài nhìn về phía phòng khách.

Hứa Vị Trì nhìn vào đôi mắt đang xoay chuyển của Phàn Kỳ rồi gõ nhẹ lên trán cậu: "Em đang nghĩ gì vậy?"

Phàn Kỳ bật cười: "Làm sao anh biết em đang suy nghĩ chuyện gì khác?"

Hứa Vị Trì: "Nhìn vào đôi mắt nhỏ của em."

Phàn Kỳ cười càng thêm vui vẻ, cậu lắc đầu: "Em không nghĩ cái gì hết á, chỉ xem thử coi ở phòng khách có nhìn thấy được phòng bếp hay không thôi."

Hứa Vị Trì không quay đầu lại: "Không nhìn thấy được."

Phàn Kỳ nhìn Hứa Vị Trì rồi mỉm cười.

Hứa Vị Trì: "Vậy em đang nghĩ gì?"

Phàn Kỳ lắc đầu: "Em không nghĩ cái gì hết."

[Đam mỹ - Hoàn] Đừng nói nhiều, tới theo đuổi em đi! - Nhất Mai Nữu KhấuOpowieści tętniące życiem. Odkryj je teraz