chapter seven.

130 10 0
                                    

Trong một thoáng nhất định, Taehyung cảm tưởng vạn vật trong anh dường như tĩnh lặng đến mức, anh nghĩ mình có thể nghe rõ thanh âm của thứ chất lỏng đỏ lòm đang đêm ngày cuộn trào trong huyết quản.

"Sao? Bận rồi à?"

Jungkook bên cạnh tỏ vẻ dò hỏi, lấp ló đâu đó, nét dè dặt được cậu chàng nhẹ nhàng rải đều trên gương mặt trắng trẻo.

"Không, đương nhiên."

Câu nói của cậu rõ là đã làm Taehyung giật mình nên nhất thời không kìm ngự được âm lượng trong lời nói. Khi mà chính anh còn chẳng thể nhận ra bản thân đang ở trong lớp học, lại còn vào thời điểm nhạy cảm nhất - kiểm tra.

Những chiếc máy quay có độ phân giải tân tiến hơn bất kì chiếc máy quay nào khác bất ngờ rà ra được mục tiêu. Chúng đồng loạt quay phắt lại, cũng như, đồng loạt nhích thân mình sang một bên. Bên nào cũng được, chỉ cần thuận tiện cho hướng ống kính là ổn. Hơi cồng kềnh chút, nhưng lưu trữ lâu, hình ảnh xuất ra đôi khi còn được chỉnh sửa. Nhưng mà, là sửa theo trí tuệ nhân tạo, còn đẹp hay xấu, tốt hay tệ, đó là chuyện của mỗi máy.

Chậc, cũng năm mươi năm mươi gớm?

Không để bọn chúng rình mò con mồi được lâu, tiếng hắng giọng của bậc phụ huynh có vô số đứa con đã vội vàng ngân lên, tập trung, vị ấy lệnh.

"Này, cậu mà không hỏi lại thì bảo câu vừa nãy là chính mồm tôi nói tôi cũng tin."

Dù không quan tâm lắm nhưng Taehyung vẫn lặng lẽ cúi đầu xuống mà hạ thấp giọng. Bởi anh biết, những thứ vốn được ngợi ca là tân tiến đó cốt cũng chỉ là sắt vụn được tân trang cho mới hòng bịp lừa mấy thằng ngu không biết gì cứ răm rắp nghe theo. Giống như một đống đồ nhái giữa lác đác vài ba cái hàng thật, dây nhợ trong đấy cũng được lắp nên từ những lô kém chất lượng. Mà đã kém chất lượng, liệu rằng chúng sẽ ghi được bao nhiêu lời của anh đây? Hay cũng chỉ lại cất công dệt nên một câu chuyện mới, dựa trên những hình ảnh có sẵn trước rồi?

"Tôi rảnh, lúc nào cũng rảnh."

Định bụng làm giá một chút nhưng hồi lâu vẫn không thấy Jungkook phản hồi, chẹp miệng, anh đành nói toẹt ra.

"Ừ."

"Ừ?"

"Cậu ra đề văn cho tôi đấy à? Định bảo tôi phân tích nghệ thuật lẫn hàm ý sâu xa về việc cái từ đó nó gây tổn thương đến lòng người như nào đúng không?"

"Chốc ra về đi cùng tôi. Nhớ nhắn với bố mẹ tối nay cậu xin bỏ cơm nhà một bữa."

《》

Ánh vàng rực của buổi sớm cùng giao thoa với chút tối tăm cắp từ màn đêm tịch mịch. Sự hòa trộn êm dịu này như khoác lên cho nền trời hôm nay chiếc váy xẻ tà với họa tiết là vòng lửa tròn chói lóa.

Dòng người cứ thế lả lướt mà trôi, và, họ vẫn vô tâm như thế. Trời làm duyên nhưng chẳng thèm ngó. Đến khi trời buồn, trời nổi gió lại ngẩng lên than xui.

Liệu thế gian này sẽ ra sao, nếu trên đời này tồn tại gần tám tỉ mạng, mạng nào cũng chỉ chầu chực mà bới móc sự xấu xí lẫn cái xù xì của người khác như thế? Sẽ là phồn vinh mà trường tồn, hay càng ngày càng đổ đốn? Sẽ ra sao, nếu như những tòa nhà chọc trời và các phát minh mới mẻ chính là thứ duy nhất tiến bộ từng ngày?

taekook | ém.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ