30. Bán diện trang (8)

7.8K 902 72
                                    

Editor: Diệp Hạ

Nếu cậu ở đây, tôi sẽ không

Đêm nay mọi người vui chơi đến hơn 12 giờ nhưng vẫn không thấy Trác Nhất Thần trở về. Bọn họ còn tưởng rằng Trác Nhất Thần đã đi từ sớm rồi, tất cả có hơi mất hứng, dù sao thì đêm nay Trác Nhất Thần mới là nhân vật chính, bây giờ một tiếng chào hỏi cũng không nói đã trực tiếp rời khỏi, quá không nghĩa khí rồi.

Ở bên này náo nhiệt hết sức, tiếng đánh nhau trong phòng vệ sinh tự nhiên cũng không có ai chú ý.

Trác Nhất Thần từ nhỏ đã phẩm học kiêm ưu, tất nhiên chưa từng đánh nhau, căn bản không thể chịu được mấy quyền của thiếu niên. Rất nhanh đã đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, bị một quyền đấm ngã trên mặt đất.

Thiếu niên xách cổ áo hắn lên, trong mắt tràn đầy phẫn nộ.

Trác Nhất Thần ngẩng đầu, sống lưng lạnh toát.

Làm sống lưng người ta lạnh toát không phải là nắm tay của thiếu niên, mà là đôi mắt đen kia, sâu không thấy đáy, làm người ớn lạnh. Không giống đôi mắt của người sống, ngược lại như bị vật chết quấn thân, âm hàn dày đặc, một khi quấn lên sẽ không bao giờ buông tay.

Trác Nhất Thần bò dậy từ trên mặt đất, lau máu ở khóe miệng, bị đánh mạnh mấy cái, tự nhiên thẹn quá thành giận. Hắn nhìn chằm chằm thiếu niên, rất nhanh đã nhận ra người này là bạn cùng bàn của Tạ Tiểu Phi, ngày đó đã dùng ánh mắt như vậy nhìn Tạ Tiểu Phi......

Thì ra là thế.

Trác Nhất Thần hỏi: "Mày thích Tạ Tiểu Phi?"

Mặt thiếu niên giấu dưới vành mũ lưỡi trai không nhìn rõ biểu cảm, như ánh đèn đã hoàn toàn bỏ quên hắn, trên người hắn chỉ có một mảnh tối tăm. Hắn không nói một lời, nhưng răng lại cắn thật chặt.

Hắn cũng bị thương, cằm đã bầm dập một mảng.

Nhưng dường như hắn không hề phát hiện, tay siết chặt, phẫn nộ nhìn chằm chằm Trác Nhất Thần, giống như giây tiếp theo sẽ nhào lên.

"Nhưng sao cậu ấy có thể thích mày được?" Trác Nhất Thần lui ra phía sau hai bước, mở vòi nước lạnh rót vào miệng, phun máu loãng trong miệng ra, cười lạnh nhìn thiếu niên, nói: "Tao và cậu ấy là một loại người, tao rõ ràng nhất. Người như vậy, một khi hứng thú với thứ gì đó thì sẽ tốn chút thời gian đùa bỡn, nhưng thời gian này tuyệt đối sẽ không bao lâu."

Trác Nhất Thần nắm được nhược điểm của đối phương, biết làm thế nào mới có thể làm đối phương thống khổ. Hắn đã từng gặp rất nhiều mấy loại mèo hoang chó hoang này, được người ta cho ăn hai miếng là không màng tất cả muốn theo người ta về nhà, nhưng mà trên đời đâu có chuyện nào dễ dàng như thế? Chúng nó sinh ra đã như vậy, chỉ có thể dựa vào sự bố thí để sống qua ngày. Nếu như tiếp tục lấn tới, đó chính là tham lam.

Nên có người nhắc nhở để chúng tự biết lượng sức mình.

Có lẽ là bởi vì sự đố kỵ nào đó trong lòng, thanh âm Trác Nhất Thần càng thêm châm chọc: "Đến lúc đó, mày sẽ bị vứt bỏ giống một con chó hoang, người ta sẽ đánh đập mày, ném đi không chút do dự."

[HOÀN] Tất cả tra công đều đuổi theo cầu tái hợp - Quân Mai Tuyền HạWhere stories live. Discover now