chương 93

3.4K 369 64
                                    

Nhan Quan hình như dinh dưỡng quá thừa, cơ thể quá béo nên dừng phát triển, không cao được.

Nó xong tới vốn muốn đẩy Diêm Hàn, nhưng nó quá cồng kềnh, Diêm Hàn nhẹ nhàng lùi hai bước đã tránh được.

Thế nhưng Diêm Hàn sẽ không kỳ thị vẻ bề ngoài của người ta, nguyên nhân cậu kỳ thị người khác vĩnh viễn không nằm ở thân thể.

Thằng nhóc Nhan Quan này từ lúc cậu đi vào vẫn luôn đứng trong viện chơi điện thoại, tùy ý mẹ nó la lối khóc lóc không ra khuyên can, ả ta đứng đây đổi trắng thay đen nói xấu ông bà nội nó cũng không hé răng, loại hành vi này đã rất mất dạy.

Nhưng vì không để dính phải người vô tội, Diêm Hàn vẫn hỏi nó "Nhan Quan, hôm nay mày với mẹ mày đến đây để làm gì?"

"Liên quan gì đến mày?" Nhan Quan dùng đôi mắt béo đến híp thành một đường thẳng nhìn cậu, còn rất cảnh giác.

"Mày biết ba mẹ mày xưa nay chưa từng cho ông bà nội phí phụng dưỡng không, ông bà nội một đống tuổi, ba mày không phụng dưỡng họ còn tới đây đòi tiền, mấy việc này mày có biết không?" Diêm Hàn lại hỏi.

"Phí phụng dưỡng cái gì? Liên quan gì đến tôi? Ông bà nội chỉ thích mày, không cho tao tiền, là bọn họ bất công!"

Diêm Hàn nhìn ả đàn bà cùng thiếu niên đối diện, không khỏi bóp tay kêu canh cách.

Cậu nhe răng với ả "Nhan Quan đã mười sáu, cũng đâu phải trẻ con, đến phí phụng dưỡng còn chưa nghe bao giờ? Bà làm mẹ cũng biết dạy quá nhỉ."

Ánh mắt ả đàn bà có chút trốn tránh, bình thường quả thật ả có nói bậy hai cụ với con mình.

Thật ra ả cũng không thiếu hai vạn đồng kia, chỉ là keo kiệt, không có tiền chịu không được.

Năm đó bị Nhan Hiểu Vũ kia lừa, cho rằng đối phương đẹp trai lại biết kiếm tiền, không chỉ ôn nhu còn đối tốt với ả, gã làm người đàn ông của mình ả cũng sáng mặt sáng mày.

Không ngờ Nhan Hiểu Vũ thật ra là một tên phế vật, không chỉ trong nhà có con vợ trước, cha mẹ còn là người bảo thủ, chính gã lăn lộn ngoài đời nhiều năm cũng chỉ nghèo nàn, tiền không có thì gã lại đòi trong nhà, nhưng lại không ít lần liên lụy ả hao tâm tổn phế, ả cảm thấy ả chịu đủ rồi.

Ả mặc kệ Nhan Hiểu Vũ trộm hay cướp, ả chỉ cần nhà họ Nhan trả mấy năm đã nợ ả lại.

Nếu Nhan Hiểu Vũ không đòi được, thì ả tự tới đòi!

Ả đàn bà cảm thấy nhà họ Nhan thiếu ả, tuy rằng ngoài miệng nói mình mới là con dâu nhà họ Nhan, nhưng căn bản không xem hai cụ là trưởng bối.

Bao nhiêu năm nay bọn họ không nhận Nhan Quan làm cháu, ả đàn bà cũng không quan tâm, ả vốn đã không định để Nhan Quan nhận ông bà nội nó, hôm nay đem Nhan Quan đến vốn định để hai cụ nhìn thấy cháu trai, coi có nhả ra được tí tiền nào hay không.

Nhưng nào ngờ hai cụ còn ngoan cố máu lạnh như vậy!

Về điểm này ban đầu ả còn nghi ngờ, thế mà lại có người trọng nữ khinh nam, đến cháu trai cũng không cần!

[ĐM/edit/Hoàn] Ba năm ấy tôi mang đồ nữ đi học Where stories live. Discover now