Chương 4

1.2K 51 9
                                    

Khi Kỷ Dịch vừa vào lớp liền phát hiện Giang Duy Tự đã sớm ngồi ở bục giảng. Giang Duy Tự thấy Kỷ Dịch đi tới, mỉm cười, mở miệng nói.

"Các em hiện tại lập tức giao bài tập về nhà lên."

Kỷ Dịch nhìn Giang Duy Tự cắn răng, ở trong lòng thầm nói: "Anh cố ý!"

Kỷ Dịch bởi vì bài tập về nhà không có làm mà bị phạt đứng ở phía sau lớp học cả ngày, Giang Duy Tự cho rằng đây chính là "phúc lợi" dành cho cậu.

Tan học, Giang Duy Tự hiển nhiên đoán được Kỷ Dịch sẽ không đến phòng làm việc của tìm anh, vì thế ở trước cửa lớp chờ Kỷ Dịch.

Mọi người đều đi ra rất bình thường, chỉ có mỗi Kỷ Dịch những bước đi của cậu có phần khó khăn.

"Tư vị phúc lợi đặc thù thế nào?"

Giang Duy Tự cướp lấy cặp sách Kỷ Dịch nắm trong tay.

"Anh đi ra! Trả cặp lại cho tôi."

Giang Duy Tự cũng không tức giận, tiếp tục nói: "Xem ra còn chưa nhớ lâu, nếu không ngày mai tiếp tục?"

Kỷ Dịch nghe được mấy chữ "ngày mai tiếp tục" liền bị dọa sợ, đứng một ngày cậu tựa hồ như mất nửa cái mạng rồi a.

Lúc này Kỷ Dịch cũng không cùng Giang Duy Tự chống đối chỉ nói một câu: "Không cần!"

Sau đó liền dùng tư thế quái dị kia đi về phía trước.

"Em đi văn phòng với tôi."

"Dựa vào cái gì?"

"Không dựa vào cái gì, không đi cũng phải đi cho tôi."

Hai người nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Kỷ Dịch bại trận.

"Chẳng lẽ định mệnh của tôi phải thua anh mãi mãi, Giang Duy Tự!"

Trong lòng Kỷ Dịch quả thật nghĩ như thế, mỗi một lần cậu đều e ngại ánh mắt của Giang Duy Tự, dưới ánh mắt của anh ấy mọi suy nghĩ kiên trì của mình đều trở nên vô lực.

"Nhóc con, em có biết tầm quan trọng của bài tập không?"

Giang Duy Tự vừa ngồi trên sô pha xoa bắp chân cho Kỷ Dịch vừa nói.

Hiện tại tình cảnh này làm cho Kỷ Dịch có vẻ rất xấu hổ, chân mình đặt trên người Giang Duy Tự bị anh vuốt ve, Kỷ Dịch cúi đầu không nói một lời.

Giang Duy Tự hỏi xong vấn đề tựa hồ cũng không trông cậy Kỷ Dịch sẽ trả lời, qua vài giây Giang Duy Tự tự mình nói: "Bài tập là do giáo viên bố trí, tất nhiên có ý nghĩa, thầy cô cũng không cần không có việc gì phải đi tìm việc cho các em, làm cho các em bất mãn, chính họ mới càng vất vả. Cho nên hôm nay chỉ là dạy cho em một bài học, trừng phạt không phải là mục đích, mục đích là sửa chữa."

"Anh không nói đạo lí anh sẽ chết à?"

Kỷ Dịch lẩm bẩm một câu.

"Nhóc con, em còn nhớ rõ năm đó chính em như thế nào không?"

Một câu nói rất bình tĩnh của Giang Duy Tự lại khiến Kỷ Dịch ngây ngẩn cả người.

Năm tháng nhẹ nhàng lặng lẽ trôi qua, quá khứ sớm đã thê thảm tàn bại, lá rụng bụi bụi phủ đầy dấu chân quá khứ, những việc đã từng làm từng nghĩ cũng đã sớm xa lạ.

[HUẤN VĂN][EDIT] THỜI TRUNG HỌCWhere stories live. Discover now