Chương 35: Cũng thật trùng hợp, Cố Chiếu

765 31 1
                                    

Chương 35: Cũng thật trùng hợp, Cố Chiếu

Chiếc bàn tròn khổng lồ vừa đủ mười người ngồi. Đã là hàng xóm nhiều năm, ít nhiều Cố Chiếu đều đã gặp qua nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ ăn cơm chung một bàn, cô vẫn có chút câu nệ. May mà con cái Ly a bà đều có tính cách náo nhiệt, Thẩm Quyết Tinh lại rất giỏi xã giao, từ lúc ngồi vào bàn, bầu không khí trên bàn ăn chưa từng hạ nhiệt, Lưu lão đại tổ vẻ sẽ sớm đón mẹ về sống cung, căn hộ ở Hà Lam Cửu Thôn kia sẽ cho người khác thuê, nếu khách thuê có vấn đề gì Cố Chiếu cứ việc nói với anh ta.

Người hàng xóm gắn bó mấy chục năm giờ lại chuyển đi, Cố Chiếu có hơi xúc động, nhưng cô càng mừng cho Lý a ba sắp được con cái đón về chăm sóc tốt hơn.

Khi bữa ăn gần kết thúc, Lý a bà nháy mắt ra hiệu con cái, hơn phân nửa người trên bàn đều đưng lên muốn kính rượu Cố Chiếu bọn họ.

Thẩm Quyết Tinh lái xe không thể uống rượu, vì vậy Cố Chiếu liền uống nửa ly rượu vang đỏ thay cho cả hai. Cô uống rượu không quen, uống rồi lại uống, không bao lâu đã hiện hết trên mặt, lớp phấn mỏng trên gò má hiện lên một vệt hồng nhạt.

“Có thấy khó chịu không?” Thẩm Quyết Tinh nhỏ giọng hỏi, rót một chén trà nóng, đưa cái chén đến trước mặt Cố Chiếu.

Cố Chiếu lắc đầu, nhận lấy chén trà trong tay uống một ngụm, hoà tan vị rượu chua xót trong miệng.

Cũng không hẳn là khó chịu, chỉ là thấy rượu rất khó uống.

Cơm nước xong, Thẩm Quyết Tinh còn muốn đưa Ly a bà và Cố Chiếu trở về, Lý a bà lại nói bà ấy ăn no muốn đi bộ một chút cho tiêu cơm, anh chỉ cần đưa Cố Chiếu về là được.

Đi bộ hết mười phút, lái xe chỉ ba phút là đến. Cố Chiếu ăn cơm xong lại uống rượu, ngồi trên xe Thẩm Quyết Tinh liền thấy buồn ngủ không chịu được, đến lúc xe dừng lại cô đã mơ màng sắp ngủ.

“Muốn tôi đưa cậu lên nhà không?” Mặc dù anh hỏi cô nhưng Thẩm Quyết Tỉnh đã cởi dây an toàn ra.

Không ngờ Cố Chiếu còn không thèm nhìn đến anh đã cúi người bắt đầu cởi giày: “Không cần, cậu về nhà nghỉ ngơi sớm chút đi."

Cô cởi đôi giày cao gót ra, một tay xách lên, tay kia đẩy cửa xe ra bước chân trần xuống.

Cảm giác đi chân trần trên mặt đất thật thích, như vậy sẽ không lo bị trẹo chân nữa. Cố Chiếu đi hai bước liền quay đầu lại nhìn Thẩm Quyết Tinh đang ngồi trong xe, mỉm cười phất phất tay.

Thẩm Quyết Tinh không nghe thấy cô nói gì, nhưng đoán chắc là "tạm biệt". Mãi cho đến khi đối phương bước nhanh vào cầu thang anh mới cài dây an toàn lại, khởi động xe chạy lấy người.

Xe chạy ra khỏi tiểu khu, khi đi ngang qua nhà Cố Chiếu, anh con đặc biệt giảm tốc độ lại, đến khi nhìn thấy đèn nhà Cố Chiếu sáng lên mới yên tâm phóng xe rời đi.

Một tuần sau tuy Cố Chiếu và Thẩm Quyết Tinh không có liên lạc gì với nhau nhưng lại thường xuyên đụng mặt nhau trong viện dưỡng lão. Đôi khi Thẩm Quyết Tinh còn ăn trưa trong nhà ăn của viện dưỡng lão, chỉ là không ngồi cùng bàn với Cố Chiếu. Nhìn thấy anh từ xa, Cố Chiếu sẽ gật đầu chào chứ không chạy tới chỗ anh chào hỏi.

Anh là ngân hà khó chạm đến ~ Hồi Nam TướcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ