[SaeIsa/R16] Dunno

2.5K 287 86
                                    

Cảnh báo: Fic điên, Sae điên, Isagi điên, tui cũng điên!!!!!! Giam cầm again, no pỏn but R16, vui lòng cân nhắc trước khi đọc. Quyết định là ở bạn, trách nhiệm cũng là ở bạn, thứ duy nhất thuộc về tôi là fic.

Dunno, fic như tên, không biết chuyện quái gì đang xảy ra nữa.

.

.

.

.

.

.

.

.

[Sự nhẹ nhàng điên loạn ẩn trong hành động tàn ác]

----

Isagi Yoichi đã mất tích được 3 tháng rồi. Chả ai biết cậu ở đâu cả. Không một cuộc gọi, không một lời nhắn, không một câu chào tạm biệt, mà nếu chết rồi, cũng chẳng thấy xác?

----------

"Sae, tôi đau..."

Tiếng nỉ non khiến động tác của của chàng trai khựng lại. Anh từ trên nhìn xuống, ánh mắt sắc lẹm lướt qua thân thể của cậu. Isagi hơi cắn môi, hướng ánh mắt ngước lên Sae. Mắt đối mắt, hai người không ai nhường ai, dò xét, quấy phá nội tâm đối phương. Cậu nắm lấy cổ tay của Sae, siết chặt. Anh cũng không nhún nhường gì người anh coi là một "đứa trẻ", khống chế ngược lại tay cậu, cưỡng ép buộc nó rời khỏi tay mình. Dấu hằn đỏ xuất hiện, Sae nhìn nó, rồi đánh mắt về phía Isagi.

Isagi có đau không? Đau, cực kì đau, đau đến thấu xương. Có ai bị ghi dấu lên người đến mức đỏ ửng mà không đau? Có ai không thể di chuyển mà vui cười không? Sae, anh ta tước đi mọi khả năng của cậu, điều khiển cậu, và hành hạ tinh thần cậu theo cách ngọt ngào nhất. Đã bao nhiêu ngày Isagi phải quằn quại để đấu tranh tâm lý, để không bị chàng trai này thôi miên chứ?

Cậu phải nhớ, nhớ kỹ, những thứ mà Isagi cố gắng đạt được để thực hiện giấc mơ, giờ đây chẳng còn gì. Cậu không muốn khóc, vì kẻ tồi tệ trước mặt cậu sẽ an ủi và xóa đi sự đau khổ trên gương mặt Isagi trong phút chốc. Anh không cho phép cậu lộ ra những biểu cảm đau đớn đó, ít nhất là trong lúc này.

Nhưng Sae là một kẻ mâu thuẫn, anh cố tình làm mọi thứ để phá nát Isagi, nhưng lại nhẹ nhàng vỗ về như thể anh ta là chỗ dựa duy nhất. Nó khiến Isagi đã từng, hoặc đôi lúc chập chờn sau mỗi lần quan hệ, nghĩ rằng, mọi thứ trên đời chỉ cần có Itoshi Sae thôi. Cậu đã từng phải quỳ xuống cầu xin Sae, chỉ để nhận được một anh mắt "yêu chiều".

Nhìn vào Sae, Isagi không thể không động tâm, anh đẹp, anh "tốt", và anh "quan tâm" cậu, dù những thứ đó có đáng sợ bao nhiêu. Cắn chặt môi tới mức bật máu, cậu cúi gục xuống nhìn chân mình. Có lẽ lớp vải trắng đã che đi sự tàn bạo của Sae. Đôi chân bị bẻ gãy, bản thân phải ngồi trên xe lăn do chính Sae đặt mình lên, dù tiếng than đau có bao nhiêu thương xót cũng chỉ dừng anh ta được vài giây.

Itoshi Sae sợ Isagi Yoichi đau, nhưng anh sợ cậu sẽ nhân lúc đó mà bỏ trốn hơn.

"Làm cậu đau rồi."

Isagi ghét Sae, vì đã khiến cậu thành ra như vậy. Câu nói vừa rồi nhưng một liều thuốc đang hàn gắn vết thương đang nứt nẻ trong trái tim cậu. Chẳng giống với phim ảnh, chẳng giống với lẽ thường, Sae giam nhốt cậu trong căn phòng kín đáo mà không cần dùng đến bất cứ sợi xích nào, cũng không đụng đến phương pháp tra tấn thể xác gì, mà anh khiến tinh thần Isagi sụp đổ.

[Bllk/AllIsa] Vô đềKde žijí příběhy. Začni objevovat