Phần 6. Bát canh cà ri

436 43 4
                                    

"Anh ơi, em về rồi."

Gempa từ trong bếp ló đầu ra nghênh đón cậu em út về nhà: "Sao về muộn thế! Đi tắm đi nhanh lên, tắm rồi còn ăn cơm."

"Em biết rồi..."

Ice uể oải đáp, rồi bước thẳng lên phòng. Cậu ngã lên chiếc giường êm ái chất đầy gối là gối, vùi mặt vào đống gối mà hít một vài hơi thật sâu.

Cảm giác sảng khoái yên bình giúp cậu được thư giãn ngay lập tức. Dù muốn nằm ườn như thế này cho đến lúc họp cho xong, nhưng mà cậu đang rất đói.

Lúc nãy cậu đã thấy thoang thoảng trong bếp mùi cà ri gà thơm nức. Đúng là không thể cưỡng lại được mà.

Ice ngồi bật dậy, cậu tóm lấy bộ đồ ngủ trong tủ rồi đi vào phòng tắm.

*

Bữa cơm gia đình bốn anh em lúc nào cũng diễn ra vào lúc trời nhập nhoạng, đường phố bên ngoài vẫn còn đông đúc, nhưng căn nhà hai tầng lúc nào cũng mang vẻ bình yên đến lạ giữa cái không gian tấp nập nơi thành thị.

"Thế mọi chuyện như thế nào hả Rimba?"

Gempa vừa gắp một miếng thịt bỏ vào bát Ice vừa lên tiếng hỏi thằng em thứ đang ăn như hổ đói.

Rimba nuốt vội miếng cơm cà ri trong miệng: "À. Em có hỏi cậu ấy rồi...Thì cậu ấy bảo là cần thời gian để suy nghĩ thêm. Em cũng nói là sẽ chứng tỏ cho cậu ấy thấy rằng em xứng đáng...Cậu ấy cũng không nói gì, chỉ gật đầu rồi bảo em về thôi."

Gempa chau mày, cậu gắp một miếng gà bỏ vào bát Rimba: "Giọng điệu người ta thế nào? Có gay gắt lắm không?"

"Không, em nghĩ là khá nhẹ nhàng...Mà giọng cậu ấy lúc nào chẳng vậy...Trừ những lúc tức giận ra, tất nhiên."

Rimba gãi nhẹ mái tóc xanh lục, cậu thoáng mỉm cười khi nhớ đến Solar.

Halilintar từ tốn uống một ngụm nước ép, giọng nói bình thản trong khi đôi môi hơi cong lên: "Nói thế là người ta cũng có vẻ xuôi xuôi rồi đấy."

Rimba không kìm nén được mà cười rất tươi khi nghe lời nói động viên của người anh thứ. Gempa gật đầu, gắp cho Halilintar một miếng thịt gà khác từ trong nồi cà ri: "Phải rồi. Từ giờ mày lo mà đối tốt với thằng bé. Khi nào nó đồng ý thì đưa nó về đây, thai phụ mà ở một mình khó chăm sóc bản thân lắm. Về đây thì dễ hơn, có gì anh còn đỡ cho."

Rồi Gempa chan canh vào bát ăn của mình: "Mà còn nữa. Bây giờ mày đi làm rồi, nhưng chắc là đồng lương hiện tại cũng chưa đủ để chăm lo cho cả hai mẹ con nó đâu. Bây giờ cứ đi làm như bình thường, được bao nhiêu thì được. Còn tuỳ xem thằng bé muốn cưới lúc nào, anh sẽ hỗ trợ chi phí, thiếu bao nhiêu thì cứ hỏi."

Rimba cảm động giương mắt nhìn anh cả. Đúng là sự đáng tin cậy không ai sánh được, xứng đáng là chỗ dựa vững chắc nhất của các em. Cậu biết đây chính là bến đỗ hoàn hảo cho cậu, Solar và con của hai người.

"Em cảm ơn anh, hehe."

Dù bỗng dưng có cảm giác sắp khóc đến nơi nhưng Rimba lại không thể kìm nén mà cười thật tươi, cậu chẳng biết nói gì ngoài lời cảm ơn chứa đầy tình yêu thương với cái gia đình ấm áp này. Trong con tim cậu giây phút này chỉ có sự nhẹ nhõm đầy thoải mái, trái ngược hoàn toàn với sự căng thẳng lúc chiều.

[Boboiboy Fanfiction] Phụ Kiện Tối ThượngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ