Chương 3

306 37 13
                                    

Chương 3

Tôi gật đầu chào theo thói quen, nhưng rồi mẹ nuôi tôi lại thầm kéo áo tôi ra hiệu gì đấy. Bấy giờ tôi mới rồi sực nhớ, lễ phép cơ bản nhất của Thái Lan là chắp tay chào. Tôi thở dài, buông vali, chắp hai tay chào anh Panich.

Thảo nào vừa nãy bác tài xế hỏi tôi có phải dân du học không.

Anh Panich đứng dậy mỉm cười xã giao chào lại. Không rõ anh vô ý hay cố tình, nhưng anh lại lướt hẳn qua mẹ nuôi và đến trước mặt tôi, anh chìa tay.

"Tôi là Zee Pruk Panich, hân hạnh được quen biết cậu Assanee."

Tôi cảm nhận được cơ mặt mẹ nuôi tôi thoáng đơ lại, không khỏi có chút buồn cười. Tôi mỉm cười, cố tình lách qua khỏi người mẹ nuôi và bắt lấy tay anh.

"Hân hạnh quen biết, anh cứ gọi tôi là New được rồi."

Sau khi buông tay, tôi nghe thấy anh bảo, "Vậy cậu New cũng gọi tôi là Zee đi."

Tôi nhún vai, tỏ vẻ không ý kiến. Có lẽ đến lúc này anh Panich, à không, Zee mới chú ý đến vẻ mặt của mẹ nuôi tôi. Trái ngược với sự gượng gạo trên mặt mẹ nuôi tôi, Zee vẫn điềm nhiên nói chuyện với bà như thể người vừa phớt lờ bà ấy không phải là anh.

"Cảm ơn phu nhân Lin vì đã đưa cậu New tới đây."

Tôi biết chắc mặt mẹ nuôi tôi hẳn trông hớn hở lắm.

Thế nhưng bà ấy cũng chẳng giữ được vẻ hồ hởi ấy được bao lâu.

"Sau khi ăn tối cùng nhau xong, tôi sẽ chở cậu ấy về tận nhà, bà không cần lo lắng đâu."

Dứt lời, mẹ nuôi tôi hóa đá tại chỗ.

Chẳng cần đoán cũng biết biểu cảm mẹ nuôi tôi thế nào rồi đấy.

Nếu không phải tôi đang cắn chặt môi dưới thì ắt đã phì cười mất rồi.

Nhìn dáng vẻ hôm nay của mẹ nuôi tôi, xem ra bà ấy đã tốn không ít thì giờ để chưng diện. Tôi đoán, có lẽ bà ấy đã mường tượng ra khung cảnh bản thân may mắn được ngồi chung bàn với thiếu gia nhà Panich ở một nhà hàng sang trọng. Sự hiện diện của tôi ở đây sẽ chỉ như ngọn nến tô điểm cho bầu không khí ấy thôi.

Hoặc hay ho hơn, biết đâu lại thành món hàng để bà ấy trao đổi thì sao?

Chắc do mãi vẫn chưa thấy mẹ nuôi tôi chịu đi, Zee bèn vòng thẳng qua người bà ấy để tới chiếc ghế đối diện với chỗ anh ngồi. Anh kéo ghế, mắt hướng thẳng về phía tôi, môi nở nụ cười chuẩn mực của một quý ông.

"Mời ngồi."

Tôi chú ý thấy mẹ nuôi tôi siết chặt lấy túi xách đến mức mu bàn tay hiện ra vài đường mạch máu xanh xanh mờ mờ. Tôi khẽ gật đầu tỏ ý cảm ơn, chân vẫn không chút động đậy.

Dẫu rằng tôi không muốn thất lễ với Zee, nhưng một khi mẹ nuôi tôi còn chưa rời đi thì tôi vẫn chưa được phép ngồi.

Đó là lễ nghi, cũng là lễ phép.

Tôi vẫn đang là con trai trên danh nghĩa của nhà họ Lin, của bà ấy.

[ZeeNunew] Nhẫn BạcTahanan ng mga kuwento. Tumuklas ngayon