5

687 79 7
                                    

Mới đây mà cũng đã gần ba tuần cậu ở Đức. Nếu mà nói thì cuộc sống cậu có chút thay đổi khi gặp Kaiser. Hai đứa từ khi gặp nhau cho đến giờ cũng dần thân thiết hơn, mặc dù mấy tuần nay Kaiser hay bận đi show nhưng mà vẫn nhắn tin hỏi thăm cậu nhiều lắm. Và dường như điều đó trở thành thói quen của Isagi. Một ngày không thấy Kaiser nhắn thì cậu thấy hơi khó chịu, bực tức như không ai cho cậu ăn cơm vậy đấy. Mà, nếu Kaiser không nhắn thì cậu cũng sẽ nhắn hỏi thăm, dần dần nếu một ngày cậu không nhắn tin cho Kaiser thì ngủ cũng chẳng ngon.

Hôm nay Kaiser đi show ở Pháp, cậu thì đi mua vài món đồ trang trí nhà cửa cho Noel, hai ngày nữa là đến Noel rồi. Trước giờ toàn đón Noel cùng gia đình nhưng năm nay do ba mẹ bận nên cũng không rảnh mà bay sang đây đón Noel cùng cậu, thôi thì cứ thử cảm giác ngày lễ một mình xem sao. Dù gì Kaiser trước giờ ngày lễ cũng chỉ có một mình.

Đi vòng hết cả khu chợ cũng mua được vài thứ cần mua, đi ngang một cửa hàng bán đồ lưu niệm, Isagi nhìn thấy một món đồ khiến cậu nhớ đến Kaiser. Không hiểu sao cậu lại nghĩ đến Kaiser khi nhìn thấy món đồ này, có lẽ do lần đầu gặp mặt anh cũng mang đó.

"Cho cháu hỏi cái này bao tiền ạ." cậu hỏi người chủ về món đồ định mua.

"100 euro cháu nhé."

Isagi đắn đo một chút rồi cũng quyết định mua, dù gì tặng cho Kaiser thì cậu cũng không thấy tiếc.

Cầm nó trên tay, Isagi đi thong dong về nhà, cậu cũng chẳng biết có kịp tặng anh vào đúng dịp lễ giáng sinh hay không vì anh bận rộn với lịch trình quá mà.

"Anh phải đặc biệt với tui lắm tui mới tặng đó nha chưa."

Isagi vừa nhìn món quà trên tay vừa thầm thì, cậu cũng chẳng biết tại sao mình lại hành xử như thế. Nhưng đúc kết dần dần cậu cũng ngờ ngợ ra vài điều. Có lẽ cậu có tình cảm đặc biệt với Kaiser nhưng cũng không biết từ lúc nào vì thời gian cậu và anh gặp nhau không quá dài.

Vừa về đến nhà cậu nhận thấy có gì đó khác lạ, rõ ràng khi đi cậu đã khóa cửa cẩn thận. Cậu không cho mình là người tỉ mỉ nhưng mấy việc như khóa cửa nhà này kia lúc nào cũng kĩ càng. Cậu nghĩ có lẽ có ăn trộm vào nhà, nhưng đôi khi cũng không đúng lắm vì không có dấu hiệu bẻ khóa.

Cậu từ từ mò vào nhà, trên tay thủ sẵn vũ khí phòng thân.

Nghe mùi thơm phát ra từ bếp cậu thấy khó hiểu, chẳng lẽ đi ăn trộm mà đói bụng quá nên vào bếp nấu ăn à.

"Gì đây trời, ăn trộm mà cũng biết đói bụng hả trời."

Đi vào trong bếp với từng bước chân chậm rãi, cậu muốn đánh tên này ngất xĩu rồi mang đến cho cảnh sát vì cái tội đã đi ăn trộm rồi còn sử dụng bếp nhà người khác.

Bước vào trong bếp, cậu nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, cái mái tóc đẹp đẽ đó dù có chết cậu cũng không thể quên. Người này không phải ăn trộm mà là người đó.

"Kaiser." Isagi thốt lên trong vô thức.

Người đấy quay lưng lại nhìn cậu nở nụ cười tươi, có cảm giác dường như thời gian đang ngưng lại ngay lúc này. Nói ra thì hơi sến súa mặc dù chỉ mới một tuần không gặp nhưng cả hai cũng có chút nhớ nhớ nhau.

[Kaiisa] PanaceaWhere stories live. Discover now