39

555 43 22
                                    

Kaiser về đến Đức cũng là lúc trời ngả vàng, mùa thu ở Đức yên ả và đẹp đẽ biết bao nhiêu. Anh chưa vội về nhà, Kaiser đã đưa cậu đi khắp hết các ngõ ngách của Berlin để cậu có thể ngắm nhìn mùa thu của Đức.

Vừa cất từng bước chân đi khắp dọc đường thành phố anh vừa nói chuyện với cậu, nói những điều chỉ có hai người biết.

Người đi đường cứ nghĩ anh có vấn đề về tâm thần vì cứ thấy anh nói chuyện một mình, nhưng họ đâu biết anh đang cố kể cho người trong lòng nghe những thứ anh vừa nhìn thấy được.

"Cũng lâu lắm rồi em chưa ngắm mùa thu ở Đức đúng không, hôm nay Đức đẹp lắm Yoichi ạ. Em mà ở đây thì chắc chắn một bức tranh đẹp đẽ sẽ ra đời."

"Yoichi à sao người đi đường họ cứ nhìn anh ý, anh lạ lắm sao. Anh chỉ đang nói chuyện với em thôi mà."

Đi dạo khắp nơi cũng đã thấm mệt nên anh quyết định đi về nhà. Dù gì cũng vẫn nên về nhà sớm, trời cũng đã sẫm tối rồi.

Vừa về đến nhà anh đã nhanh chóng đến vườn hoa mà cậu đã vun trồng, vốn chủ yếu muốn khoe cậu việc anh đã chăm sóc những bông hoa đó kĩ như thế nào.

"Này em thấy chưa, anh chăm hoa của em kĩ lắm luôn ấy. Yoichi khen anh giỏi đi."

"Yoichi à, anh không sợ ma nữa đâu. Em nói chuyện với anh đi mà."

Kaiser biết dù có nói mãi cũng chẳng có ai trả lời anh, cậu ấy ghét anh nên đã trốn đi đâu đó thật xa rồi.

"Yoichi à vào nhà thôi, ở bên ngoài nhiều không tốt."

Nói rồi Kaiser bước vào nhà, anh vẫn luôn luôn mang theo cậu bên mình dù có đi đâu chăng nữa. Nhiều người sẽ nghĩ rằng anh đúng là điên, ai lại cứ mang một cái hủ nhỏ xíu bên mình. Nhưng đối với anh nó là điều quý giá, chỉ có như thế anh mới có cảm giác được ở gần cậu ấy.

Kaiser sau một hồi ở trong phòng tắm cuối cùng cũng ra ngoài, lúc này anh mới chuẩn bị đồ ăn tối. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ anh thật sự là một người tuyệt tình, đây không phải là tâm trạng của một người vừa mất đi người mình yêu nhất cuộc đời. Nhưng đâu ai biết được anh đã thật sự muốn đến bên cậu nhường nào nhưng vì cậu đã nói anh phải sống tốt nên anh mới nghe lời.

Kaiser nấu cả một bàn thức ăn thịnh soạn chỉ toàn món cậu thích.

"Anh nấu toàn món em thích luôn này Yoichi, thấy anh giỏi không."

"Nhiều quá anh ăn không hết, anh quên mất rằng bây giờ chỉ còn mỗi mình anh thôi."

Kaiser cứ ngồi đó nhìn bàn thức ăn đầy ắp mà chẳng động đũa nào. Anh cứ ngồi đó huyên thiên những câu chuyện chỉ mỗi mình anh nghe. Anh ước rằng mình có thể rơi nước mắt, Kaiser cảm thấy tim mình đau quá, đau đến nỗi chẳng còn muốn sống nữa.

"Anh đi tìm em nhé Yoichi, anh không thể chịu nỗi nữa rồi. Anh nhớ em quá đi mất."

Lời vừa dứt, chẳng hiểu có lực tác động nào mà chiếc bát để trên bàn rơi xuống đất và vỡ nát. Điều này không khiến anh cảm thấy sợ, anh chỉ biết rằng cậu ấy không muốn anh chết.

[Kaiisa] PanaceaWhere stories live. Discover now