28

309 40 7
                                    

Ngày mới lại đến, chào đón Isagi là ánh nắng buổi sớm chiếu rọi qua khe cửa sổ hằn lên đôi mi còn vương chút nước của cậu.

Isagi thấy khó chịu vì bị nắng chiếu vào nên thức giấc, đêm qua cậu chẳng biết cậu đã khóc đến khi nào, chỉ biết bản thân mệt quá rồi thiếp đi.

Trong giấc mơ, cậu thấy mình và Kaiser vẫn ở bên nhau, vẫn sống hạnh phúc. Nhưng chẳng có niềm vui nào là mãi mãi, Isagi không muốn thoát khỏi giấc mơ đó nhưng thực tại tàn khốc đang cố kéo cậu ra khỏi hạnh phúc của mình.

Isagi nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn người thương tặng vào đêm sinh nhật mà bật khóc, cậu bây giờ chẳng thể nào phấn chấn lên nỗi. Tim Isagi như xé ra thành hàng trăm mảnh, đau đến nỗi cậu muốn chết đi.

"Michael...em xin lỗi. Em xin lỗi, đáng ra em không nên nói thế, em xin lỗi, Michael tha thứ cho em."

Cốc! Cốc! Cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên nhẹ nhàng thu hút sự chú ý của Isagi. Câu chợt hi vọng người gõ cửa đó là Kaiser dù từ trước đến giờ anh vào phòng chẳng bao giờ gõ cửa. Nhưng với trái tim vỡ nát đang mang trong mình cậu hi vọng rằng người đứng sau cánh cửa đó là anh, dù chỉ là hi vọng nhỏ nhoi cậu cũng mong nó thành sự thật.

Isagi từ từ mở cửa, cậu ước rằng sẽ thấy một người con trai cao lớn với mái tóc hai màu, trên tay là bữa sáng cho cậu, rồi khi cậu mở cửa ra người con trai đó sẽ cười với cậu một nụ cười nhẹ nhàng, sau đó nhẹ nhàng đặt lên trán cậu một nụ hôn chào buổi sáng. Để rồi sau những việc đó hai đứa lại ngại ngùng đỏ hết cả mặt.

Isagi ước rằng cậu sẽ thấy những điều như thế khi mở cửa.

Nhưng đôi khi thực tại sẽ cho cậu biết thế nào là thất vọng, dù đôi khi cậu chưa từng hi vọng quá nhiều.

"Isagi...cậu...cậu ổn chứ. Tớ...tớ có mang cháo cho cậu này."

Isagi mỉm cười nhìn người trước mặt, cậu thất vọng.

"Tớ ổn, Bachira yên tâm nhé."

Isagi không ổn, thật sự không ổn. Cái cảm giác đau đáu này cứ cào xé lấy tim cậu, nó đau, đau đến nỗi muốn xé toạc cả lồng ngực của cậu.

"Isagi cậu thật sự ổn chứ, có gì cứ nói với tớ. Làm ơn đừng chịu đựng một mình."

"Tớ không sao mà, chỉ là buồn một chút thôi. Cậu yên tâm đi."

"Tớ mong là cậu ổn, vậy Isagi đi vệ sinh cá nhân đi rồi ra ăn cháo, không nên để bụng đói đâu."

Isagi gật đầu, cậu đi vào phòng vệ sinh khóa trái cửa. Bachira vẫn ngồi đấy, quan sát cậu bạn mình.

Thật sự không nỡ quay về Nhật, dù Bachira rất bận, cậu chỉ định sang Đức đón sinh nhật cùng Isagi rồi sau đó sẽ về Nhật ngay vì tính chất công việc không cho phép. Nhưng nhìn Isagi như thế này thì làm sao cậu an tâm mà về Nhật đây, nhìn cậu bạn của mình cứ cố cười che giấu nỗi đau khiến Bachira không khỏi đau lòng.

Isagi vào phòng vệ sinh để đánh răng, rửa mặt. Mọi thứ trong căn phòng này lại khiến Isagi nhớ về Kaiser nhiều hơn, nhớ mỗi lần hai đứa thức dậy cùng lúc rồi cùng nhau đánh răng, nhớ cái lần anh làm vỡ chiếc cốc cậu thích rồi bị ăn chửi te tua.

[Kaiisa] PanaceaWhere stories live. Discover now