29

379 40 7
                                    

Hai tuần sau đó, Kaiser xuất viện và được đưa trở về nhà. Mẹ cho anh ở trong căn phòng của chính bản thân nhưng nó không còn được tự do như trước, bản thân sống trong sự giám sát của người khác khiến anh bức bối chẳng thể chịu nổi.

Kaiser thiết nghĩ bản thân mình cũng gần 30 tuổi, nhưng mẹ vẫn có thể quyết định mọi thứ trong cuộc sống của anh, đến cả việc anh yêu ai mẹ cũng có thể xen vào. Anh cảm thấy bản thân mình thật tồi tệ, anh không muốn, thật sự anh không muốn bản thân mình trở nên hèn hạ như thế này.

Kaiser nhớ cậu, anh chỉ có mỗi tấm hình cậu và anh chụp lúc năm mới để xen cho đỡ nhớ, mẹ anh đã lấy luôn cả điện thoại anh, xóa hết tất cả những tấm ảnh rồi còn báo với truyền thông rằng anh cần nghỉ ngơi một thời gian để điều trị bệnh.

Bệnh gì chứ, mẹ anh đang giam lỏng anh cơ mà.

"Yoichi gần đây sống có tốt không? Có ăn uống đầy đủ không đấy."

Kaiser nhìn vào tấm hình rồi thốt lên vài ba câu hỏi thăm, anh biết cậu chẳng thể nghe thấy nhưng anh vẫn muốn nói.

"Anh nhớ em quá Yoichi à, Yoichi có nhớ anh không."

Kaiser cứ nhìn đăm đăm vào tấm ảnh, thứ anh nhớ nhất là nụ cười của Isagi, nó trong trẻo, nhẹ nhàng, mỗi khi nhìn thấy nó anh đều cảm thấy nhẹ lòng hơn hẳn.

"Đang xem cái gì đấy?"

Mẹ anh từ đâu đó bước vào phòng, thấy mẹ anh vội giấu ngay tấm ảnh ra phía sau lưng, anh sợ bà ấy lấy nó đi mất.

"Tốt nhất con nên biết điều mà ngoan ngoãn đi, đừng có nhớ nhung gì thằng chết tiệt kia nữa."

"Trên đời này thiếu gì con gái, con có thể quen cả trăm cô cũng được nhưng đừng bao giờ quen con trai, người ngoài biết được mất mặt mẹ lắm."

Bà Kaiser ít khi gặp anh nhưng mỗi khi gặp thì chẳng bao giờ hỏi thăm anh câu gì, chỉ nói mãi nhưng câu như thế, đối với bà danh dự quan trọng hơn cả tính mạng của đứa con trai duy nhất của mình.

Kaiser chẳng muốn đôi co với mẹ, anh sợ bà ấy giận lên rồi làm gì đụng chạm đến Isagi thì lúc đó anh hối hận không kịp mất.

"Lo mà ăn uống cho đầy đủ vào, đừng có học cái thói lụy tình mà tuyệt thực, nếu con cứ bỏ ăn thì mẹ sẽ cho con thấy cái thằng đó chết trước mặt con trước khi con chết vì đói đấy. Nghe rõ chưa."

Từng lời bà Kaiser thốt ra khiến anh lạnh sóng lưng, anh biết mẹ anh nói được làm được, bà không ngại làm mấy việc khủng khiếp đó, vì bà biết tiền bà đủ nhiều để đút lót cho bọn tham tiền hòng tránh án, hoặc bà cũng chẳng cần đụng tay đến nhưng vẫn có thể khiến người khác bỏ mạng.

Mẹ anh nói xong thì rời đi, Kaiser cứ gục đầu mãi, tay anh cứ bấu chặt vào nhau khiến nó đỏ tấy hết cả lên. Kaiser thực sự tuyệt vọng, nước mắt đã ứa ra từ lúc nào.

"Anh vô dụng quá Yoichi nhỉ? Anh không làm được gì cả, ngay cả việc bảo vệ em anh cũng chẳng thể làm được, Yoichi anh xin lỗi, anh xin lỗi."

Kaiser vừa khóc vừa nói, sự bất lực dần dần bao trùm lấy cả cơ thể anh, anh chẳng thể nào lấy lại tinh thần được nữa.

[Kaiisa] PanaceaWhere stories live. Discover now