26

318 39 11
                                    

Vài ngày sau đó, Isagi tưởng chừng như mọi chuyện vẫn có thể trôi đi một cách nhẹ nhàng, êm đềm như thế, nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ của một người đang cố gắng níu lấy những hi vọng nhỏ nhoi cho tình yêu của mình.

Hôm nay, anh đưa cậu đến sông Spree ngắm cảnh, chẳng hiểu sao hôm nay cả anh và cậu đều lại muốn đến đây. Hai đứa chọn một cái ghế đá nhỏ mà yên vị, ngắm nhìn cảnh đẹp xung quanh khiến Isagi thấy yên bình đến lạ. Cơn gió buổi sớm phảng phất vào sống mũi, cái mùi thơm nhẹ nhẹ của đất trời khiến tâm hồn con người trở nên yên ả, dịu nhẹ.

Isagi và Kaiser cứ ngồi yên đấy, không ai nói với ai câu nào, cả hai cứ im lặng đến nỗi nghe được tiếng xì xào của gió. Isagi chẳng biết phải nên nói gì ngay bây giờ, cậu cũng chẳng biết có nên nói cho Kaiser về chuyện đó. Trong lòng Isagi đang lo sợ, kể từ ngày hôm đó cậu không thể nào ngừng nghĩ về những câu nói mà mẹ anh đã nói. Cậu sợ rằng nếu mình đi quá giới hạn của bà thì Kaiser sẽ chịu đau khổ. 

Isagi trong phút chốc đã từng nghĩ rằng cậu nên chia tay Kaiser, cậu nghĩ mình sẽ quay về Nhật Bản và bỏ lại mối tình đầu của mình ở đây. Nhưng rồi cậu không làm được, Isagi không thể, cậu không thể bỏ lại tình yêu to lớn của mình ở đây. Cậu không thể trở về Nhật với trái tim đau đáu khi tâm trí luôn nhớ về Kaiser. 

Hai đứa cứ ngồi đấy, chẳng ai nói gì với ai cũng chẳng  biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

"Michael, sao tự dưng hai đứa mình im lặng thế. Lúc nãy ở nhà vẫn nói chuyện nhiều lắm cơ mà."

"Yoichi, anh có chuyện muốn nói."

"Chuyện gì, Michael nói đi."

"Thật ra anh đã suy nghĩ rất lâu rồi, anh biết điều này rất sai, em sẽ thấy anh rất khốn nạn nhưng mà anh không chịu đựng được nữa."

Isagi thấy Kaiser như thế thì cũng chẳng lấy làm lạ, cậu biết anh đã phải chịu đựng rất nhiều thứ. Cậu biết anh đã phải đau khổ nhiều như thế nào, chuyện anh sắp nói ra có lẽ cũng đã vượt qua quá giới hạn của anh.

"Nói đi, em nghe nè."

"Mình...mình dừng...dừng lại đi."

Isagi chết lặng, mọi thứ xung quanh cậu bây giờ dường như ngừng trôi, Isagi có thể cảm nhận rõ được tiếng lá cây xào xạc quanh đôi tai của bản thân. Kaiser vừa nói một điều khiến tâm trạng của cậu dường như bị kéo xuống vực thẳm.

"Mi...Michael đùa em hả, không vui đâu nha."

Kaiser nhìn thẳng vào mắt Isagi, ánh mắt kiên định như bóp nát con tim cậu, cậu biết có lẽ Kaiser không hề đùa.

"Yoichi anh xin lỗi, nhưng anh nghĩ chúng ta nên dừng lại."

Isagi mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhưng chứa đựng mọi cảm xúc đang hỗn loạn trong tâm trí cậu. Isagi nghĩ rằng, sao anh có thể dễ dàng nói ra câu chia tay như thế, sao Kaiser lại có thể không rơi bất kì một giọt nước mắt nào trông khi cậu đang cố gắng bấu chặt đôi tay mình đến bật máu để nén nước mắt. Cậu không muốn trở thành một người thảm hại trong mắt anh.

"Nếu...nếu anh đã nói vậy thì em cũng không níu kéo, nhưng cho em biết một điều đi. Lý do là gì?"

"Anh thấy mệt, chúng ta dừng lại thì sẽ tốt cho cả hai." Kaiser bình thản đáp.

[Kaiisa] PanaceaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ