Chương 73: Quá Khứ

82 1 0
                                    

  Lâm Lang cùng Quân Thương làm xong những chuyện này cũng không lập tức rời đi, hai người ẩn thân kiều biên, nhìn mọi người bị hút sạch nguyên khí từng người một tỉnh lại, kinh ngạc khó hiểu ngồi dậy, lần lượt rời đi, thân hình mới hiện ra!

Lâm Lang nhìn phương hướng bọn họ rời đi nói: "Chúng ta cũng nên đi !" Tình huống hiện tại mặc dù đã giải quyết, kế tiếp chuyện bọn họ phải đối mặt đoán chừng còn khó khăn hơn, bất quá những người này vừa trải qua sinh tử có thể lần nữa cùng người thân đoàn tụ đã là may mắn cùng hạnh phúc nhường nào !

Trong lòng Lâm Lang khẽ chua xót đồng thời cũng thay bọn họ cảm thấy vui mừng. So sánh với khoảng cách xa xôi vạn dặm của thế giới Thần Tiên, thì vị trí phụ mẫu Tạ gia ở trong lòng nàng còn quan trọng hơn nhiều , nhưng mà, các nàng đã không còn cơ hội gặp lại nhau !

Lúc này, xa xa phía chân trời đã bắt đầu hiện ra một luồng hào quang chói chang, đạo ánh sáng phá vỡ màn trời đen kịt, mây đen cuồn cuộn dày đặc trên bầu trời giống như điềm báo mưa giông sắp đến, nhưng cũng mang đến cho nhân gian đầy gánh nặng thổi vào một luồng ánh sáng hy vọng.

Lâm Lang nhìn đạo ánh sáng kia, tâm tình cả đêm phập phồng dường như đã yên tâm bình tĩnh lại.

Theo an bài của Quân Thương, hai người trước không vội trở về Ngọc Lâm uyển, mà đi tới Kinh Giao tìm một chỗ ẩn núp trong trạch viện bỏ hoang , khoảng cách tòa nhà đến nội thành cũng không xa, biến cố phát sinh cũng có thể lập tức biết, chỉ là tòa nhà lâu dài không người ở, trong phòng bừa bãi, khắp nơi phủ một lớp bụi bặm tiêu điều, đi vào cả chỗ đặt chân cũng không có.

Thuật pháp《 Xích Dương Tinh Vũ Thiên 》 một khi vận dụng, sẽ hao tổn lượng lớn nguyên khí, huống chi thương thế hiện tại của Quân Thương khá nặng, ở thời điểm nguyên khí hao tổn lớn muốn tự trị thương cho mình cơ hồ là chuyện không thể nào.

Lâm Lang chứng kiến Quân Thương ẩn nhẫn chịu đựng đau đớn, sườn mặt vẫn như cũ kiên nghị ngạo nghễ, trong mắt Lâm Lang thoáng qua chua xót , ký ức lướt qua ngắn ngủi , hình ảnh Quân Thương cưới nữ tử khác, mà nàng, chính là vị hôn thê của thái tử Thiên Tộc ; thời điểm Quân Thương dùng đôi mắt lạnh nhìn nàng bị thiên binh thiên tướng áp giải đi, tâm nàng như tro tàn , hiện tại Quân Thương sao lại đối xử tốt với nàng ?

Hắn từng nói , bọn họ vốn là phu thế bảy kiếp, nếu như đã cưới nữ tử khác, tại sao còn đối với mình tốt như vậy ? Đời đời kiếp kiếp theo đuổi đây?

Lâm Lang cuối cùng vẫn lo lắng thương thế của Quân Thương, giấu xuống nghi vấn trong lòng : "Sao lại không thấy Tiểu Hắc Tiểu Bạch?" Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch có mặt ở đây, Quân Thương cũng không đến nổi bị trọng thương nặng như vậy ! Chung quy nàng vẫn là nhược điểm. . . . . . . . . . . . . . . . . . Lại quá tùy hứng —— nếu không phải ban đầu thay A Tử đỡ một kích của Quân Thương, nói không chừng còn có thể giúp Quân Thương một tay, tại lúc này có thể trợ giúp hắn chữa thương !

Lâm Lang hồi tưởng lại diễn biến lúc đó, rồi lại không cảm thấy hối hận, A Tử đối với quân thương ý nghĩa bất phàm, nếu A Tử thật sự chết ở trong tay Quân Thương, nàng. . . . . . . . . . . . . . .

"Bọn họ bị phái ta đi thăm dò một ít chuyện!" Quân Thương không chút nào giấu giếm, hai mắt nặng nề, "U Minh tẩu hỏa nhập ma, lún sâu vào Ma đạo không nói, dã tâm cũng không nhỏ, hắn hiện tại tu luyện Phân Hồn Thuật chính là thúc đẩy tam giới Thần Đỉnh, cho nên ta sai Tiểu Hắc Tiểu Bạch đi điều tra thật hư sự tình, tam giới Thần Đỉnh có còn ở trong cung Huyền Vũ hay không !"

Lâm Lang theo bàn năng hỏi: "Tam giới Thần Đỉnh?" Tam giới Thần Đỉnh là cái gì? Tại sao ở trong cung Huyền Vũ ? Nghe cái tên này đáon rằng cũng không phải đồ tốt ! Chỉ là, đồ vật không phân chia tốt xấu, phải xem tâm tính người sử dụng !

Quân Thương mi tâm nhăn thật chặt: "Tam giới Thần Đỉnh do đại đế Huyền Vũ luyện chế , là thánh khí hàng yêu phục ma, nhưng một khi rơi vào trong tay kẻ rắp tâm bất lương, e rằng sẽ đưa tới tam giới hỗn loạn !"

Lâm Lang cũng không biết công dụng tam giới Thần Đỉnh, chỉ là thuận miệng hỏi, lúc này trong lòng vừa chuyển , lại bắt được một cái tên trong lời nói Quân Thương—— U Minh, nàng hỏi "U Minh đeo mặt nạ đầu lâu ấy là nam tử bạch y sao?"

Quân Thương gật đầu, trong mắt hiện lên tia tối tăm: " Phải ! Hắn vốn là gia chủ vọng tộc U gia trong Minh giới, sau lại xảy ra một chuyện, hắn chìm đắm vứt bỏ bản thân, rơi vào ma đạo. . . . . . . . . . . . . " U Minh từ nhỏ cùng hắn quen biết, hai người không tính là quan hệ thân thiết nhưng cũng không tệ, chỉ là U Minh này lòng đố kỵ quá nặng, lòng dạ hẹp hòi, lại kiêu ngạo, có một lần nãi mẫu trước khi lâm chung từng nói cho hắn, U Minh người này tâm thuật bất chánh, không thể thâm giao ! Năm đó hắn lên ngôi, U Minh từng nhiều lần ra tay ngáng chân hắn, sau lại, xảy ra việc liên quan đến U Vân, hai người hoàn toàn xảy ra xung đột ; nhưng lại không ngờ, U Minh có dã tâm bừng bừng đến vậy !

Lâm Lang vô ý thức hỏi " Vậy U Vân đâu ?" Nàng còn nhớ rõ nam tử bạch y kia hỏi nàng còn nhớ U Vân không, hắn từng tuyên bố thay tỷ tỷ báo thù; mà trong trí nhớ xa xôi hình ảnh Quân Thương cưới nữ tử cũng xuất thân từ U gia, chẳng lẽ hai người này, có quan hệ thế nào?

Thật ra thì, lúc này trong lòng Lâm Lang có lẽ đã có suy đoán, lại như cũ muốn xác định một phen !

Quân Thương nghe được lời Lâm Lang, hơi sửng sốt: "Nàng nhớ ra rồi ?"

Trong con ngươi Quân Thương sóng mắt lưu chuyển, có lo lắng có chờ mong có kỳ vọng cũng có e ngại, Lâm Lang nhìn khuôn mặt khí thế dũng mãnh của nam tử trước mắt, trong lòng nói không ra tư vị gì; nếu Quân Thương yêu nàng sâu đậm, theo đuổi bảy đời bảy kiếp, tại sao phải cưới nữ tử khác ?

"Không có, chỉ là nghe chàng nhắc đến U Minh, trong đầu lập tức hiện ra cái tên này!" Lâm Lang che giấu nở cười cười, "Chỉ là thuận miệng hỏi thôi, nếu như chàng không muốn giải thích cũng không sao . . . . . . . . . . . . . .chàng nên sớm chữa thương đi!"

Quân Thương thấy trong con ngươi nàng che giấu bằng nụ cười, trái tim ê ẩm, âm thanh trầm thấp cười nói: "Vẫn là tính cách hay trốn tránh, không biết ngày đó sao lại có dũng cảm, quyết tuyệt làm ra chuyện như vậy ?"

Lâm Lang có chút không hiểu nhìn hắn : "Cái gì?"

Quân Thương nhìn Lâm Lang, bằng ánh mắt bình thản, trong mắt hàm chứa cưng chiều: "Những chuyện này nàng sớm muộn gì cũng biết, trước kia không nói cho nàng, chỉ là không muốn nàng ngột ngạt, sợ nàng thương tâm, nàng đã hỏi đến, tuy thương thế của ta vốn không thích hợp để nói nhiều, nhưng vẫn phải nói rõ ràng với nàng, cũng đỡ phải để nàng suy nghĩ lung tung !" Những chuyện này Lâm Lang sớm muộn gì cũng biết, trước kia hắn không kể rõ, là sợ trong lòng nàng còn chưa chịu tiếp nhận hắn, nhắc lại quá khứ, nha đầu này đoán chừng sẽ tránh xa hắn , lại nói để nàng tự mình nhớ lại, hắn làm chi vờ không biết đặt mình trước họng súng ? Nhưng hiện tại khác biệt, nha đầu này đã chân chính tiếp nhận hắn, hơn nữa chuyện này là do hắn không đúng, làm tổn thương nàng, hắn không phải là người lề mề thiếu quyết đoán, làm sai chính là làm sai, nên tốt nhất nhận sai, hơn nữa, nhìn bộ dáng nha đầu bây giờ, nếu nói là bởi vì chuyện trước kia mà lạnh lùng tuyệt tình rời khỏi hắn, hắn cũng không tin !

Hơn nữa, điều may mắn lớn nhất cuộc đời hắn chính là yêu nàng, hắn sẽ dùng tấm chân tình của mình, từ từ xoa dịu bi thương cùng oán hận trong lòng nàng !

Quân Thương giơ tay lên xoa nhẹ mái tóc Lâm Lang, ánh mắt thâm thúy, âm thanh trầm trầm mang theo hơi lạnh của khí trời sáng sớm, trịnh trọng nói: "Lang Nhi, mặc kệ ta nói gì, đã làm gì, cũng không nên hoài nghi cảm tình ta đối với nàng !" Ta về sau, sẽ không bao giờ bỏ lại một mình nàng, cùng nàng sóng vai đối mặt tất cả !

Hắn đã từng không biết yêu, thậm chí tự tay đem nữ tử mình yêu đẩy ra xa. Khi đó, nàng ở trong cung Huyền Vũ khổ sở cùng giãy giụa muốn bảo vệ tình yêu bọn họ, thế nhưng hắn lại nghe theo lời người ngoài cưới nữ tử người khác làm Minh Hậu —— bởi vì khi đó hắn cũng nghĩ, theo thời gian trôi qua, cảm tình hắn đối với nàng chắc hẳn cũng sẽ càng ngày càng phai nhạt, tuổi thọ Thần Tiên dài đằng đẳng, vạn năm không ngừng, cái gì tình yêu vĩnh hằng theo năm tháng dài lâu không thay đổi ? Vì để Minh giới được yên bình, tránh nguy cơ cùng thiên đế xung đột, hắn làm tròn sứ mạng Minh hoàng, buông tha một nữ nhân cũng không phải là đại sự lớn lao !

Thế nhưng, hắn thật không ngờ nàng sẽ làm ra ý định quyết tuyệt đáp lại lòng phụ bạc của hắn ; hắn cũng chưa từng nghĩ rằng, một nữ tử thái tử phi thiên tộc bề ngoài dịu dàng nhu nhược lại quả quyết cường liệt như vậy; hắn càng không nghĩ đến, mất đi nàng, tim của hắn kể từ đó thiếu một góc, hắn thật sự trở thành cái xác không hồn !

"U Vân, là tỷ tỷ U Minh, từ xưa tới nay, Minh Hậu của Minh giới đều là xuất thân từ U gia, theo lý, nàng phải là Vương Hậu của ta, ta cũng vậy xác thực cưới nàng. . . . . ."

Quân Thương nói xong, để ý nét mặt Lâm Lang, chỉ thấy hắn nói tới đây, thần sắc Lâm Lang đầy bi thương, mơ hồ còn có tuyệt vọng rất giống dáng vẻ hôm đó nàng ở trong điện Minh Giới bị áp giải đi cũng tràn ngập thống khổ cùng bất lực, trong lòng hắn đau xót: "Lang Nhi !" Hắn đột nhiên ôm lấy nàng kéo vào trong ngực, Lâm Lang chưa kịp phản ứng, lập tức ngã vào trong ngực hắn, cũng vô ý động vào thương thế của hắn, trong nhất thời, Quân Thương ho sặc sụa : "Khụ khụ khụ. . . . . . . . . . . . ."

Lâm Lang cả kinh, vừa muốn thoát ra, lại bị hắn dùng sức kìm chặt thắt lưng: " Chàng mau buông tay, để ta xem thương thế của chàng . . . . . . . . . . . ."

Quân Thương nghe giọng nói nàng hàm chứa lo lắng cùng run rẩy, trong lòng vui mừng, bất giác cười ra tiếng; Lâm Lang bị lồng ngực phập phồng của hắn làm chấn động miệng chợt kinh "Hô" một cái, lỗ tai nóng như lửa đốt, nhất thời trong lòng lúng túng, như tiểu nữ nhi bình thường đỏ mặt, càng ra sức tránh né nói: "Chàng . . . . . . . . . . chàng mau chữa thương đã . . . . . . . . . . ." Giãy giụa hai cái, Lâm Lang sợ mình lần nữa làm động tới miệng vết thương của Quân Thương, cũng không dám cứng rắn dùng sức, chỉ nhúc nhích hai cái lại phát hiện mình thế nhưng không phải đối thủ của Quân Thương dù hắn đang trọng thương , bất đắc dĩ đành phải nằm yên ở trong ngực Quân Thương mặc hắn ôm, nghe nhịp đập hữu lực của Quân Thương, nàng cảm thấy một hồi lửa nóng từ bên tai trào lên, từ từ lan tràn đến toàn thân !

Trong nội tâm nàng oán thầm: theo lý thuyết kiếp trước của kiếp trước nếu như nàng thật là thần tiên, theo lý mấy ngàn tuổi cũng có, mặt mũi này sao lại mỏng như vậy ? Động một chút là dễ dàng đỏ mặt ?

Quân Thương ôm nàng một hồi, buông tay thay nàng vuốt vuốt tóc mai, nhìn bộ dạng nàng cúi đầu ánh mắt né tránh, trong mắt nụ cười càng đậm, mới vừa nghe một câu đã không tiếp nhận nổi, nha đầu này !

Trong lòng hắn thở dài, lại cảm giác ngực đau dữ dội, chỉ đành phải nói: "Nàng cứ trở về Ngọc Lâm uyển! Chờ vết thương của ta lành lặn sẽ trở về !"

Lâm Lang nghe nói, lập tức ngẩng đầu xen vào lời hắn: "Không được!" Quân Thương hiện tại bị thương nặng, nàng sao yên tâm để hắn mộ mình ở lại chỗ này!

Quân thương nghe xong, lông mày tuấn lãng nhướng lên, ánh mắt thâm thúy phát giác Lâm Lang chột dạ, Lâm Lang cúi đầu nói: "Nơi này cần cái gì đều không có , ăn cơm cũng bất tiện, bây giờ chàng lại bị thương. . . . . . . . . . . Ngộ nhỡ có kẻ thù tới cửa thì sao ứng phó ? Ta phải ở chỗ này cùng với chàng chứ , hơn nữa ta đã nói cho mẫu thân, ta rời nhà mấy ngày, không trở về cũng không sao !"

Quân Thương nghe vậy, trong mắt lộ ra ý cười nhẹ nhàng, nha đầu này thật là càng ngày càng đáng yêu, hắn cũng không phải là người phàm, mười ngày nửa tháng không ăn cơm cũng không sao, về phần có kẻ thù tìm tới cửa, hắn chọn địa phương trù ẩn không đáng tin vậy sao ? Nếu nha đầu này đã tìm xong lý do thoái thác, hắn cũng không thể làm nàng mất mặt —— huống chi, hắn cũng xác thực muốn thời thời khắc khắc nhìn thấy nàng!

Lâm Lang gặp Quân Thương từ chối cho ý kiến, thầm nghĩ hắn đồng ý, tự giác lưu lại.

Quỷ Hoàng Phi - Sương HoaWhere stories live. Discover now