Chương 100-2: Gả (2)

58 1 0
                                    

  Tuy nhiên, nếu tiểu thư cao hứng như thế, bọn họ cũng không thể mất hứng được!

Thanh Y Tử Y phục vụ Lâm Lang tắm rửa, mặc giúp nàng chiếc áo lụa rồi đưa nàng ra ngoài, bắt đầu búi tóc, trang điểm, thay y phục!

Tử Y định búi cho Lâm Lang kiểu Phượng Vân Hoa thể hiện thân phận tôn quý của công chúa Huyền Vũ, nhưng lại bị Lâm Lang ngăn cản. Theo yêu cầu của Lâm Lang, Tử Y búi tóc cho nàng theo kiểu búi mà mẹ hay chải cho con gái trong ngày xuất giá ở phàm trần!

Tóc búi lên cao, lộ ra vầng trán đầy đặn của nàng, nét tao nhã trong mọi cử động làm say lòng người!

Thanh Y Tử Y mặc giá y đỏ thẫm lên người nàng, giá y tầng tầng lớp lớp êm ái, ở giữa thêu hình Phượng Hoàng giương cánh lộ ra sự thanh cao bất khuất!

Sau khi mọi việc đều đã ổn thỏa, Thanh Y Tử Y mới trùm khăn voan che kín mặt Lâm Lang, bên ngoài liền vang lên tiếng trống dồn dập!

Tử Y đỡ Lâm Lang, Thanh Y đã không chờ được chạy ra ngoài xem náo nhiệt!

Tử Y bất đắc dĩ lắc đầu một cái, lắng tai nghe ngóng một hồi, cười nói: "Tiểu thư..... Là thành chủ, là thành chủ tới đây rước dâu!" Tiểu thư và thành chủ, thật là vất vả làm sao... Mặc dù không có gì cả, thậm chí còn không được thiên giới thừa nhận, nhưng có thể kết hôn... Cũng đã rất tuyệt!

Giọng nói mềm mại ngọt ngào, khiến Lâm Lang nghe vào lòng cũng thấy mềm mại ngọt ngào, bên môi bất giác tràn ra nụ cười ngượng ngùng làm cho lòng nàng hóa thành nước.... ... Nàng không biết, thì ra gả cho hắn, lại có cảm giác hạnh phúc như vậy!

Nàng nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, nhưng không có sự sang sảng như ngày thường, một làn sóng ngượng ngùng vui sướng lặng lẽ lan tỏa trong lòng, đồng thời, sâu trong đáy lòng cũng có khổ sở cuồn cuộn!

Mặc dù hai người không nói thẳng ra, nhưng Lâm Lang biết, cử hành hôn lễ trong đại điện tràn ngập linh khí này vì chỉ nơi đây mới có thể tránh khỏi sự điều tra của người trên Thiên Đình!

Trước kia, lấy thân phận ngọc nữ Lang Quang gả cho một phàm nhân, bọn họ không được chấp nhận; ngàn năm trước, lấy thân phận Huyền Vũ Đại Đế Thái Thanh công chúa, vị hôn thê của thái tử Thiên tộc gả cho người đứng đầu Minh giới, những người này càng không chấp nhận; mà bây giờ, cuối cùng nàng đã được sống lại, mặc dù chỉ có thể gọi là yêu, không có thân phận cao quý xa xôi kia, cùng thân phận của hắn đã có thể xứng đôi, nhưng mà những người đó, cũng sẽ không bỏ qua cho nàng!

Nàng biết, nàng biết.... Quân Thương muốn kết hôn với nàng ở chỗ này, chỉ là để làm trọn vẹn giấc mộng không thể đuổi kịp trong lòng nàng mà thôi!

Bởi vì qua đêm nay, coi như tất cả đều đã kết thúc, nhưng chắc chắn nàng và hắn sẽ phải đối mặt với sự chỉ trích của mọi người trong thiên giới một lần nữa, huống chi.... ... Nếu trong lòng nàng có tính toán, làm sao Quân Thương có thể không có ý kiến gì?

Hôn lễ này, không có người nhà chúc phúc, bằng hữu chúc mừng, cũng không có người mẹ hoàn hảo, của hồi môn các loại... Nhưng mà, có nàng và hắn, chỉ vậy là đủ!

Chỉ trong chốc lát, Tử Y đã vội vàng chạy vào: "Đã chuẩn bị xong chưa, thành chủ đã tới!"

Lúc này, đại điện đen nhánh bên ngoài đã sớm đèn hoa rực rỡ, đỉnh đại điện đặt viên dạ minh châu lớn phát ánh sáng lóng lánh, giống như sao lốm đốm đầy trời, tiếng nhạc vang lên, tầng tầng pháo bông nở rộ trên không trung, trong nháy mắt rực rỡ như mưa sao băng dưới vòm trời!

Quân Thương mặc quần áo đỏ thẫm giống với tân lang ở nhân gian, sống lưng thẳng tắp ngồi trên ngựa, đường cong cứng rắn trên mặt được ánh sáng chiếu xuống trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, phía sau hắn là Tiểu Hắc Tiểu Bạch dẫn đầu, mười sáu người kiêng kiệu áo đỏ sẫm buộc lụa đỏ bên hông khiêng kiệu hoa, trên chóp kiệu đính một viên minh châu to lóng lánh, ánh sáng dìu dịu lan tỏa!

Đội ngũ tới từ phía Bắc của đại điện, dừng lại trước tượng kim ô.

Cổ nhạc dừng lại trong chốc lát, Quân Thương xoay người xuống ngựa, thân thể cao ngất chuyển động một cái, sải bước đi tới phòng nghỉ bên trong!

Hắn xuyên qua hoa mai lượn lờ bên ngoài, đi thẳng vào nội thất, liền nhìn thấy cô gái ngồi ngay ngắn ở tâm hoa!

Y phục màu đỏ, khăn voan đỏ, đầu hơi cúi xuống và tay nắm chặt váy chứng tỏ nàng đang hồi hộp và mong đợi!

Quân Thương mím môi cười một tiếng, con ngươi đen nhánh hiện lên làn sóng nhu hòa, đi nhanh tới mép giường! Mỗi bước đi, tim của hắn mềm mại hơn một phần, mấy ngàn năm, cuối cùng hắn cũng cho nàng hôn lễ, mặc dù chỉ có thể giới hạn trong Trường Sinh Điện, nhưng hắn biết, trong lòng nàng cũng đã thỏa mãn!

Lâm Lang nghe bước chân của hắn, cảm thấy trong lòng vô cùng hồi hộp, trong đầu trống rỗng, chỉ có thể nắm vạt áo thật chặt!

Nàng không hiểu sao mình phải khẩn trương như vậy? Sự mong đợi mơ hồ và vui sướng trong lòng khiến cho đầu óc nàng trở nên mê muội, nhưng mà, nghe bước chân của hắn tiến đến, trái tim nàng liền nhảy lên tận cổ họng!

Bỗng nhiên, thân thể nhẹ bẫng, nàng rơi vào một lồng ngực rộng rãi, hơi thở nhàn nhạt của nam tử quanh quẩn nơi chóp mũi, khiến cho nàng đỏ mặt mà không có lí do!

Nàng vùi đầu vào lồng ngực Quân Thương, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ có hắn, tự nhiên trong lòng cũng đập "thình thịch" không ngừng!

Quân Thương cúi đầu nói bên tai nàng: "Thích không?"

Lúc này, giọng nói trầm thấp của Quân Thương có chút khàn khàn, khi nói chuyện hơi thở lướt nhẹ qua cổ nàng, làm cổ nàng cũng lập tức đỏ ửng!

Quân Thương vui vẻ cười ha ha, tiếng cười trầm thấp vang vọng trong lồng ngực, nàng xấu hổ giơ tay lên đấm vào ngực Quân Thương!

Quân Thương ngừng cười, bàn tay dịu dàng vuốt lưng của nàng, nói an ủi: "Tốt lắm! Tốt lắm!"

Thanh Y Tử Y đã lui ra ngoài lại đi vào: "Thành chủ, giờ lành đã đến, mau đưa tiểu thư lên kiệu!"

"Ừ!" Quân Thương đáp ứng một tiếng, ôm chặt Lâm Lang, sải bước đi ra ngoài!

Mọi người đang chờ bên ngoài thấy Quân Thương ôm Lâm Lang ra ngoài, không biết người nào kêu một tiếng: "Nổi nhạc!"

Âm nhạc vui vẻ nổi lên, khiến cho không khí ảm đạm trong đại điện trở nên vô cùng náo nhiệt!

Lâm Lang nghe thấy tiếng nhiều người như vậy, lại cảm thấy trong không khí tràn đầy hơi thở yêu tinh, tay đang túm áo Quân Thương nắm thật chặt, sau đó, nàng lại nghĩ đến Quân Thương ôm nàng trước mặt nhiều người như vậy, trên mặt hơi nóng!

Quân Thương ôm nàng đặt vào trong kiệu rồi ra ngoài, Lâm Lang cả kinh, đưa tay nắm vạt áo của hắn, muốn hỏi hắn những yêu tinh kia là sao, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào ------ có thể đi tới Trường Sinh Diện, tất nhiên là người Quân Thương tin tưởng, nhưng mà lúc này..... Vẫn nên cẩn thận!

Quân Thương hơi sững sờ, giống như nghĩ tới điều gì lại cười an ủi nàng: "Đừng sợ! Những người này là tinh linh tu đạo biến thành, đều là bằng hữu của chúng ta, sau này nàng sẽ biết!"

Lâm Lang buông tay, Quân Thương lui ra ngoài.

Lâm Lang nghe một tiếng mạnh mẽ "Khởi kiệu" truyền đến, liền thấy cỗ kiệu được nhấc lên vững vàng, tiếng nhạc nổi lên, cách màn kiệu truyền đến tiếng cười đùa của mọi người, Lâm Lang chợt giật mình!

Cỗ kiệu đã dừng lại từ bao giờ, bên ngoài nổi lên âm thanh ồn ào, giống như đang thúc giục Quân Thương làm chuyện gì, mà Quân Thương lại có dáng vẻ không tình nguyện!

Một lúc sau, một lực đánh tới, cửa kiệu run rẩy, bên ngoài vang lên tiếng cười vui vẻ!

"Ha ha... Cái này mới đúng! Tục đá cửa kiệu xưa nay đều làm, không phải các lão già này ép ngươi! Cũng là vì muốn tốt cho ngươi, xem bộ dạng kia của ngươi, sợ sau này ngươi sẽ cực kỳ sợ vợ!"

Không biết ai nói như vậy, mọi người bên ngoài cười to, tiếng cười sang sảng truyền vào trong kiệu, Lâm Lang mới biết là mọi người muốn Quân Thương đá cửa kiệu nhưng hắn không chịu, nội tâm dâng lên cảm giác ngọt ngào, mỉm cười lắc đầu một cái!

"Tốt rồi... Mau đỡ cô dâu ra đi!"

"Nhanh lên đi! Còn đứng ngây ra đó làm gì?"

"Đừng làm cho cô dâu sốt ruột!"

Vô số tiếng nói vui mừng thúc giục truyền vào trong kiệu, Lâm Lang chỉ cảm thấy hô hấp cũng khó khăn, bàn tay nắm chặt váy, lòng bàn tay toát mồ hôi!

Nàng cũng coi như đã ngồi quen kiệu hoa, lúc trước gả cho Triệu Tễ, cùng là mười dặm trang sức màu đỏ, người người hâm mộ, nhưng nàng không có tâm tình phức tạp như bây giờ --- trong lòng có trăm mối tơ vò, trong hạnh phúc lại có sự chua xót, trái tim có chút lo lắng đồng thời cũng có mùi vị ngọt ngào hạnh phúc!

Bỗng nhiên, cách lớp khăn hồng, nàng thấy trước mặt bừng sáng, có bàn tay đưa tới trước mắt!

Quân Thương vén màn kiệu lên, ánh mắt mang theo nét vui vẻ nhìn cô gái đang ngồi ngay ngắn trong kiệu, nhìn nàng ngây ngốc ngẩng đầu lên, cách lớp khăn voan màu đỏ hơi trong suốt nhìn về phía hắn, đặt bàn tay trắng nõn tinh tế vào bàn tay rộng lớn của hắn!

Quân Thương nhẹ nhàng nắm, hơi vuốt ve, thầm phát ra lời tuyên thệ: "Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão!"

[color=#BF40FF]Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão: Nguyện nắm tay nhau, cùng ở bên nhau đến cuối đời.[/color]

Quân Thương vừa dứt lời, chỉ thấy hai người tỏa ra một vầng kim quang quyện với vầng sáng màu xanh nhạt, trong màn sáng là viên trân châu màu trắng, dần dần, màu xanh nhạt bao quanh hạt châu khiến nó xoay tròn, trong màu trắng lại có màn bọc màu xanh, mờ mịt như màn nước!

Đột nhiên Lâm Lang ngơ ngẩn, nhìn viên trân châu trắng trong suốt, trong mắt khẽ chảy ra giọt lệ.

Giờ khắc này, nàng nghe thấy tiếng kêu ngạc nhiên của mọi người bên ngoài.

Cách lớp voan đỏ, nàng nhìn về phía Quân Thương, cong mắt cười như làn sóng mềm mại lóng lánh.

Bỗng nàng giơ tay lên, lòng bàn tay xuất hiện một ánh sáng xanh bích như nước chảy, trong phút chốc màn màu xanh nhạt bao ngoài viên trân châu trắng ánh lên huỳnh quang, kim quang lưu chuyển xung quanh, màu xanh nhạt bên ngoài viên trân châu cũng lấm tấm màu vàng lấp lánh.

Quỷ Hoàng Phi - Sương HoaWhere stories live. Discover now