Chương 103-1: Đại kết cục (thượng) (1)

81 1 0
                                    

  Màn đêm đen đặc nặng nề như cái miệng đang mở to của quái thú khổng lồ, muốn một hơi nuốt mọi thứ trên thế gian này. Những chất lỏng trên người bọn yêu kia nhỏ xuống mặt đất tạo thành từng hố to đùng, từng màn khói trắng bốc hơi lên từ mặt đất, phát ra tiếng vang quái dị, sau đó nhanh chóng phiêu tán. Có người kinh hoảng chạy thục mạng lại không cẩn thận bị dính một chút, cả người liền như cây cối khô héo, đổ xuống trong nháy mắt!

Tiếng người than khóc xông thẳng lên trời, Quân Thương nghe thấy, bỗng nhiên ngẩn ra, cúi đầu nhìn, con người tỏa ra sát khí nồng đậm, cách tầng tầng lớp lớp quái vật nhìn thẳng vào U Minh!

"Ha ha ha...." Tiếng cười đắc ý của U Minh vang vọng cả trời, "Quân Thương, những người này, đều chết trong tay ngươi!"

Hắn đứng ngoài vòng chiến, con mắt phát sáng, quanh người bao phủ bởi vô số luồng sáng màu đen --- cũng chính là tinh khí của người chết phía dưới!

"Vốn chỉ cần tinh khí của bốn người, ta có thể khôi phục hoàn toàn pháp lực, chậc chậc... Ngươi tặng ta lễ lớn như vậy, ta nên cảm ơn ngươi thế nào đây?"

Nói xong, U Minh quát một tiếng chói tai: "Lui ra!"

Những quái vật kia nghe lệnh, không cam lòng tản đi, một kiếm của U Minh đánh tới nhanh như chớp, ánh sáng bạc lạnh lẽo đánh vào mắt của Quân Thương!

Quân Thương nhảy một cái, bay vút lên, lùi về phía sau như một cơn gió, tay áo màu đen bị gió thổi bay phấp phới, khí lạnh tỏa ra mãnh liệt khiến cho không khí xung quanh cũng như bị đóng băng.

Ngân quang trong tay U Minh chợt lóe, ngưng tụ lại đánh ra không khí, mang theo sát khí mạnh mẽ bổ thẳng xuống đỉnh đầu Quân Thương!

Quân Thương và U Minh đánh nhau quyết liệt trên không trung mà không phát hiện ra có một cô gái mặc áo choàng đen lẳng lặng đứng ở góc đường, nhìn đám người đang chạy trốn bốn phía và mặt đất bị phá hủy thành những hố lớn, gương mặt vô cùng lo lắng, lộ ra chút vạt áo xanh lam đang bay bay trong bóng tối.

Nạp Lan Sơ Thần nhìn mặt đất lồi lõm và đám người khô héo, lại nghe tiếng gào thét từ hoàng cung phía xa, đột nhiên khói đỏ bốc lên, trong mắt nàng chợt lóe qua tia kiên định, rút ra một con dao nhọn sáng loáng từ trong ngực, đâm mạnh vào trái tim mình!

"A!" Con dao sắc bén đâm vào trái tim mềm mại, dù đã chuẩn bị tư tưởng nhưng đau đớn đột ngột vẫn khiến nàng thét chói tai, thân thể nàng co lại, nặng nề quỳ xuống đất!

Sắc mặt nàng trắng như tuyết, mồ hôi lăn dài trên trán.

Nàng không để ý vết thương không ngừng chảy máu, con dao sáng trắng lại giơ lên, tiếp đến "phốc xuy" một tiếng, lại đâm xuống.

Lần này, mồ hôi rơi xuống từng giọt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, thân thể đã lảo đảo muốn ngã!

Nàng cắn răng, bên mép có vệt máu lăn dài, nàng từ từ rút dao găm trong tim ra, con dao sáng như tuyết không dính một chút máu nào, chỉ có ở mũi nhọn của dao đính một viên ngọc đỏ bừng như máu, dưới bóng đêm phát sáng nhu hòa.

Nàng cầm trong tay, miệng đọc mấy câu thần chú, vẽ vào hư không, ném viên ngọc máu kia giữa không trung. Viên ngọc phát ra ánh nhẹ dịu, sáng thành một con đường, nàng che ngực, lảo đảo đứng dậy, đuổi theo từng bước!

Máu đỏ tràn qua ngón tay của nàng, nhỏ xuống trên mặt đất, nhanh chóng biến mất!

Nạp Lan Sơ Thần lao điên cuồng, vượt qua ao hồ rừng núi, cố gắng tăng tốc độ đến cực hạn, nàng từng bước một, lảo đảo chạy từng bước một đến cung điện đen bóng phía xa!

Lúc này trong Trường Sinh Điện, Lâm Lang mặc y phục màu xanh ngọc bích, tay cầm trường kiếm, đang đấu với một người!

"Nếu như không muốn Quân Thương chết, ta nhất định phải đi!" Lâm Lang cau mày, "Mau tránh ra, ta không muốn làm khó dễ các ngươi, nhưng nếu các ngươi nhất định phải ngăn cản ta, ta sẽ không nương tay!"

Sau khi tỉnh lại nàng đã thử một chút, biết thân thể mình đã hoàn toàn hồi phục, tuy pháp lực không bằng trước nhưng cũng không phải là tầm thường. Có thể được vậy là do Quân Thương truyền nguyên khí cho nàng trong lúc động phòng!

Quân Thương mang thân thể suy nhược đi đối đầu với U Minh và... Người kia sao?

Chẳng lẽ bọn họ không biết, đây chỉ là một trò chơi của Thiên đế mà thôi? Nàng không tin việc U Minh làm không có người nào trên Thiên Đình biết, Thiên Đế để mặc Quân Thương và U Minh đánh nhau, nếu nàng đoán không sai, cuối cùng chính là muốn tiêu diệt bọn họ!

Đạo lý này, nàng đã sớm đoán được. Giống như đối với mình, nàng chưa bao giờ cho rằng Thiên đế muốn cưới nàng là vì thích nàng. Chẳng qua nguyên thần của nàng là Lang Quang ngọc nữ đã đạt pháp lực thượng cổ đến tột đỉnh, cho nên Thiên Đế nghĩ rằng, nếu không thể áp chế được pháp lực này, thì phải phá hủy, trong trời đất này... Không thể có người cường đại hơn Thiên Đế tồn tại. Mà Quân Thương tuy đã hạ xuống làm người phàm, nhưng lại có căn cốt hiếm thấy, nếu thêm chút thời gian nữa, có khi sẽ thành người đứng đầu trong tam giới. Đến lúc đó, chỉ sợ Thiên Đế cũng phải xem sắc mặt của hắn!

Thiên Đế có ý nghĩ như vậy, nhưng không thể làm mạnh tạy! Bởi vì một ngày như vậy, Thiên Đế không cho phép đến, cho nên, hắn mượn lòng người diễn một màn kịch như vậy, chứa sự đe dọa ngầm!

"Tiểu thư, người không thể đi!" Thanh Y Tử Y và mọi người ngăn trước mặt nàng, "Trước khi đi thành chủ đã nói nhất định sẽ trở lại tìm người!"

Tùng trưởng lão vuốt chòm râu gật đầu. Đôi mắt bình tĩnh lại không che giấu được vẻ sầu lo: "Đúng vậy! Xưa nay thành chủ nhất ngôn cửu đỉnh, nói được nhất định làm được!"

Tùng trưởng lão vừa dứt lời, các tiểu yêu sau lưng cũng thất chủy bát thiệt [1] đứng lên khuyên nhủ, Lâm Lang nghe bọn họ lao nhao chỉ cảm thấy hỗn loạn trong đầu. Những yêu tinh này mặc dù chưa được khai hóa, nhưng lại rất nghe lời Quân Thương. Lúc này họ tận lực khuyên bảo nàng, nàng cũng biết là vì muốn tốt cho nàng, nên không muốn vạch mặt bọn họ, chỉ là... Thời gian còn có thể chờ sao?

[1] thất chủy bát thiệt: Bảy miệng tám lưỡi, ý là tranh nhau mà nói.

Quỷ Hoàng Phi - Sương HoaWhere stories live. Discover now