Thành phố Tân Thụy trong thời gian này xảy ra bạo loạn. Chủ tịch Dương Trạng cùng gia khuyến chuyển đến thành phố S, trực tiếp nắm quyền.
Nam Trấn Ảnh lại không thể ở lại thành phố S vì phải đích thân vận chuyển vũ khí đến Thượng hải. Chuyến đi lần này, hắn phải mất ít nhất ba tháng, vậy nên để Nhạc Ca ở lại trong tình trạng này hắn không yên tâm. Nhưng nếu đưa cô đi cùng, với những hiểm nguy đang rình rập chờ đợi hắn ở ngoài kia hắn lại càng bất an hơn.
Sáng sớm nay, khi Nhạc Ca vẫn còn nằm trên giường, vô thức suy nghĩ ngắm nhìn một điểm tựa vô hình trong không gian thì cánh của phòng mở ra, tiếng động ấy cô nghe rõ, rất rõ, nhưng không biết vì sao cô lại nhắm mắt lại, giả vờ như vẫn đang ngủ. Bước chân vừa bước vào phòng, sự nhẹ nhõm của mùi hương thân thuộc làm hắn thật sự muốn chiếm hữu lấy cái mùi hương ấy. Mãi đắm chìm vào sự u mê của cái cảm xúc ấy. Nhưng khi nhìn vào phía bóng lưng mỏng manh của cô hắn lại chợt thức tỉnh. Hắn là Nam Trấn Ảnh, không phải một ai khác, hắn không có bất kì quyền gì, kể cả cô. Hắn biết được những gì hắn làm là nghịch lý, nhưng hắn vẫn không thể dừng lại. Có lẽ là vì trong tâm thức của hắn, bạo ngược chính là phương thức duy nhất cho hắn cảm giác được trong vòng tay hắn có cô, và cô mãi mãi chỉ là của mình hắn.
Thế nhưng kẻ ác quỷ Nam Trấn Ảnh, hắn cũng có trái tim, và trái tim của hắn, chính là cô.... Hắn dày vò cô cũng như tự dày vò, dằn vặt chính tim can hắn.
Một tiếng cạch nhẹ vang lên giữa căn phòng lạnh lẽo. Cánh cửa ấy đóng lại trong sự bức bối của không gian. Lúc này, trong lòng hai người đều có chung một cảm xúc, là cô đơn, là khổ đau, và cả sự lạc lõng không lối thoát. Giống như một con chim nhỏ mắc dầu giữa biển rộng, không phải là lưới, mà là chất lỏng đen nhánh thấm vào từng cọng lông, dày vò, day dứt đến chết cũng không thể rửa sạch......
Nam Trấn Ảnh bước xuống cầu thang, bắt gặp đầu tiên là ánh mắt sâu thẳm của Anna, cô nhìn hắn đầy vẻ xót xa, đau lòng, làn da nhợt nhạt kia, đã bao lâu rồi hắn không có nổi một phút chợp mắt. Khoé miệng kia, đã bao lâu không nở một nụ cười.
"Anh....."
"Anna..."
Anna nhìn ra ngoài, lão quản gia đang đứng chờ ở ngoài đó cạnh hành lí, cùng chiếc xe đang sẵn sàng lên đường.
"Anh định đi đâu sao???"
"Thượng Hải!!"
"Bao lâu??"
"Không biết được..."
"......."
Anna im lặng, bởi cô không biết phải nói điều gì tiếp theo với hắn, về chuyện của hắn và Nhạc Ca... Hắn định đi trong cái tình cảnh rối ren này sao... Trong khi hai người vẫn đang tồn tại vô vàn những mâu thuẫn không thể xoá bỏ, hiểu lầm, thù hận. Thời gian có thể làm mờ vết thương, nhưng đó tuyệt nhiên không phải là vết thương lòng. Bởi đối với hai người, thời gian sẽ lại càng làm ranh giới giữa họ hình thành rõ hơn. Một khi đã bỏ lỡ nhau, tình yêu, liệu còn lần nữa tái sinh??
"Anna, anh muốn nhờ em một chuyện!!"
"Anh nói đi!!"
"Ngày mai em đưa cô ta đến Judas đi...anh đã dặn dò lão ngũ rồi, nếu em muốn thì cũng có thể ở lại đó..."
KAMU SEDANG MEMBACA
[Đã Hoàn] Ngược Đầu Sóng Gió
RomansaNgược Tâm Ngược Thân Cường Thủ Hào Đoạt 17+ "Mạng này của cô là dành cho tôi hành hạ, chỉ khi nào tôi hành hạ chán thì cô mới được phép chết." "Tôi sẽ khiến cho cô dù trong ác mộng cũng phải có tôi, bởi vì có thế cô mới không thể nghĩ tới tên đó...