1-18

13.2K 683 649
                                    

Jungkook từ sau hôm ở nhà Taehyung trở về, tâm tình trở nên trầm xuống, ngày ngày cậu chỉ ở trong phòng không chịu ra ngoài lấy nửa bước.

Buổi chiều, cậu quyết định ra ngoài đi dạo vài vòng cho khuây khỏa. Mải suy nghĩ, cậu không biết phía sau có vài người mặc đồ đen đi đến. Họ nhanh chóng bịt chiếc khăn có tẩm sẵn thuốc mê vào mũi cậu, rồi kéo cậu lên xe. Chiếc xe được khởi động sẵn lao vút lên đường cao tốc, hướng về phía ngoại ô thành phố.

Khi tỉnh lại cậu thấy mình ở trong một căn phòng lạ.

Jungkook đến cửa, tay mới vừa định mở, liền phát hiện cửa đã bị khóa trái. Phía sau, một người đàn ông ăn mặc tao nhã đang ngồi trên ghế sofa, anh ta hút thuốc, trong tay có cái bật lửa lúc mở lúc đóng, phát ra âm thanh lạch cạch chói tai, Jungkook giật mình quay lại.

"Sao anh lại ở đây?".

"Người đẹp, sao hung dữ vậy?". Jimin hít một hơi, khói trắng theo miệng anh tràn ra, bao trùm cả bầu không khí. "Tôi nghe nói em ở đây, muốn ghé thăm em một chút."

"Tôi cùng Park thiếu gia thật không có mối giao tình tốt như vậy" Jungkook đôi mắt cụp xuống, quay đầu về phía khác.

"Em có thể gọi tôi là Jimin", anh ta đặt một chân gác xuống, trong mắt không nóng vội, chỗ này nhỏ như vậy, Jungkook có mọc cánh cũng không thể thoát.

Jungkook dường như trong đầu đọc được suy nghĩ của Jimin.

"Anh muốn làm cái gì?"

Anh nghiêng người đứng dậy, gạt tàn thuốc trên mặt đất.

"Tôi có thói xấu, không chiếm được người sẽ ngày đêm thương nhớ. Kể từ khi em rời khỏi hộp đêm, tôi là thân thể cũng muốn, tâm cũng muốn, em hãy ở lại bên cạnh tôi nhé. Tôi không quan tâm em là người của Kim Taehyung, em cũng không cần đi ra ngoài làm việc cực khổ như trước đây, tôi nuôi em, bảo vệ chăm sóc em thật tốt."

"Park thiếu gia thật rộng tay." Jungkook mỉm cười, nhưng trong tâm cậu đang rất hoảng loạn. "Đáng tiếc, tôi bây giờ đã có người nâng đỡ, lòng tốt của Park thiếu gia vẫn là nên nhường cho người khác"

"Jungkook, tiền em không muốn, tôi cho em thứ khác, hôm nay em đừng nghĩ sẽ có người cứu, nơi này chỉ có hai ta."

"Anh không phải muốn dùng vũ lực chứ?"

"Nếu em không theo, tôi sẽ phải suy nghĩ một chút." Jimin đứng lên, đi về phía Jungkook, tay nới lỏng cà vạt.

Jimin tiến lên một bước, Jungkook lùi lại một bước.

"Người như anh, muốn có ai mà chẳng được, cần gì phải dùng sức ép người khác."

"Nhưng tôi lại muốn, nếm thử chút mùi vị kháng cự của em, xem có giống đánh trận hay không."

Jungkook bị Jimin ép tới, vừa lúc đến bên cửa sổ, cậu nhìn xuống.

"Đừng ép tôi".

"Em nói gì vậy?" Sắc mặt Jimin có chút không vui, người đàn ông quyền thế như vậy, có ai mà không thèm khát anh.

"Anh ép tôi, tôi sẽ nhảy xuống". Jungkook không hề hù dọa anh. Ở đây là tầng cao nhất, nếu nhảy xuống, chắc chắn tan xương nát thịt.

VKook| Em Là Của TôiTempat cerita menjadi hidup. Temukan sekarang