2-32

7.8K 335 12
                                    

Buổi chiều, đây là khoảnh khắc giao thời giữa ngày và đêm, giữa ánh sáng và bóng đêm, Taehyung đứng trên tầng cao nhất nhìn xuống thành phố qua khung cửa kính, mặc kệ những ánh tà dương gay gắt chiếu thẳng vào mặt, trên các tuyến đường đều đông nghịt người qua lại làm tắc nghẽn hàng dài chia ra thành những làn đường không cho phép khiến giao thông càng khó đi lại hơn, cũng giống như tâm trạng anh hiện tại, vô cùng rối rắm.

Chỉ hơn một giờ nữa thôi, Jungkook của anh sẽ rời khỏi vòng bao bọc của anh một mình bước chân vào thế giới xô bồ ngoài kia. Không phải cậu chưa từng một mình bươn trải, điều mà Taehyung lo lắng ở đây là sợ rằng một ngày nào đó cậu sẽ không còn cần đến sự bao bọc của anh nữa.

Điện thoại trong túi quần đổ chuông, Taehyung lúc này mới rời khỏi khung cửa kính, anh nhìn dãy số trên màn hình, bất giác mỉm cười, anh thong thả đi đến ngồi lên ghế trước bàn làm việc.

-" Tiểu bảo bối"

-" Hyungie, em sắp phải đi rồi, sẽ sớm thành công rồi trở về, anh đừng gọi điện nhé" Tiếng Jungkook hớn hở ở đầu dây bên kia léo nhéo khiến Taehyung không khỏi mỉm cười cưng chiều.

-" Anh biết rồi"

-" Còn nữa, không được đi theo em đến đó rồi tự ý hành động phá đám đâu đấy, anh mà làm vậy là em giận thật đấy"

-" Vâng, thưa 'sếp'"

-" Huhu, lại nói đểu em rồi. Không chơi với anh nữa"

-" Đồ trẻ con, em mau chuẩn bị đi"

-" Ơ, không định nói gì với em sao?"

-" Nói gì cơ?" Taehyung giả vờ không hiểu ý Jungkook hỏi lại

-" Thôi, không có gì, em đi đây"

-" Đồ xấu tính, chúc em thành công" Biết Jungkook tính tắt máy, Taehyung rất nhanh liền nói với qua điện thoại khiến ai đó ở đầu dây bên kia rõ vui mừng, đôi môi đỏ mọng khẽ mỉm cười, hai má khẽ ửng hồng, cậu tự mình hôn lên loa nói của điện thoại một cái * chụt *, cậu là rất hiếm khi chủ động như vậy.

-" Em yêu anh " chỉ ngắn gọn như vậy rồi tắt máy, cậu là rất hiếm khi chủ động như vậy, suốt từ lúc quen nhau cho đến nay, tính cũng đã 6 năm, thời gian tuy được cho là lâu dài nhưng số lần cậu chủ động với Taehyung cũng may mắn đếm trên đầu ngón tay.

Taehyung sốt ruột đi đi lại lại phía trước cửa khách sạn lớn, anh là không thể ở nhà ngồi im một chỗ đợi Jungkook được nên nhất định phải đến tận nơi đợi cậu.

Mất một thời gian khá lâu, Taehyung cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc anh đang chờ đợi, cậu trai nhỏ bé mặc trên mình bộ vest đen sang trọng, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng với chiếc nơ đen được thắt gọn gàng trên cổ áo, ừ, trông rất chững chạc, nhưng sao trong mắt anh cậu lại vô cùng nhỏ bé đến vậy. Thấy bước chân Jungkook  liêu xiêu, biết cậu đã uống vào không ít rượu, Taehyung vội chạy đến đỡ lấy eo cậu.

-" Jungkookie"

-" Hyungie? Ai cho phép anh ở đây?" Jungkook thấy có người đỡ mình liền quay lại nheo mắt nhìn

VKook| Em Là Của TôiWhere stories live. Discover now