Quyển 1- Chương 11: Lý Lịch Quỷ Của Bách Phú - Thiếu Nữ Không Có Mặt - P1

3K 37 0
                                    

( Dưới đây là những gì Bách Phú tự mình trải nghiệm qua, cho nên mới dùng ngôi thứ nhất )

Bóng tối.

Đen đến nỗi như đang bị một bàn tay to nắm lấy trong lòng bàn tay, toàn thân đến cả ngực cũng đều cảm thấy khó chịu vô cùng.

Đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng.

Oh, hiểu rồi … … hiện giờ, tôi, không phải là Trần Bách Phú nữa, mà là thiếu nữ không có gương mặt kia.

Đây là lúc năm tuổi.

Tiểu Kỳ ca ca lớn hơn tôi hai tuổi ở nhà hàng xóm đang đứng trong sân cầm bánh trung thu tròn tròn đợi tôi.

Vui quá a, tôi rất thích ăn bánh trung thu, nhưng vì giờ không phải là Trung thu, nên cũng không có bánh để mà ăn.

Bánh trung thu thực đúng là vừa ngọt vừa thơm. Nhưng tiểu Kỳ ca ca thì lại không ăn, chỉ ha ha cười vui vẻ nhìn tôi ăn mà thôi.

“Tiểu Kỳ ca ca, anh không ăn sao ?”

“Anh không ăn, anh không thích ăn bánh trung thu.” Tiểu Kỳ vừa nhìn chiếc bánh trung thu đã bị gặm mất một nửa kia vừa liếm liếm miệng, vừa có dáng vẻ tiểu nam tử hán tự vỗ vỗ ngực mình, “Anh là con trai, không thích ăn đồ ngọt.”

“Là vậy sao.” Tôi cuời ngọt, không khách khí gì mà nói tiếp : “Tiểu Kỳ ca ca, vậy sau này anh đem bánh trung thu không thích ăn đều cho tiểu Man ăn có được không a ?”

“Được !”

Tôi và tiểu Kỳ ca ca cùng nhìn nhau mà cuời vang lên.

Lúc bảy tuổi.

Cha mẹ đang cãi nhau, lần đầu tiên lại cãi nhau to đến vậy ! Làm tôi thực sự rất sợ hãi.

“Sao cô lại có thể như thế với mẹ tôi chứ, bà là mẹ chồng cô cơ mà ! Tôi cũng chỉ muốn đón bà đến ở một thời gian, làm sao mà lại không được ?”

“Mẹ chồng cái gì chứ, tôi chỉ biết anh là chồng tôi, song tôi trước giờ đều không hề cảm thấy bà ấy có tư cách để làm mẹ chồng tôi! Một bà già dưới quê, một người đến chữ cũng không nhận biết được! Tôi làm sao có thể để cho người khác biết tôi có một bà mẹ chồng như thế chứ ! Bị người ta biết được, sẽ nhìn tôi như thế nào đây?”

“Mặc người ta muốn nghĩ thế nào thì nghĩ ! Bà là mẹ tôi ! Nhà tôi trước đây nghèo, không có tiền để đi học! Chỉ vì không có tiền đi học, mà bà giờ cũng không có tư cách để đến ở nhà con trai hay sao? Cô là con dâu bà cơ mà! Thật không hiểu cô thế nào mà lại có thể làm giáo sư đại học được? Những thứ cô học chạy đi đâu hết cả rồi ?”

“Anh còn dám nói to như thế à. Anh cũng biết tôi là giáo sư đại học sao ? Biết mà còn muốn để tôi bị mất mặt như thế à? Tôi không muốn để người khác biết được tôi có một bà mẹ chồng mù chữ !”

“Cô quá đáng quá rồi đấy! Từ lúc tôi ở cùng với cô đến giờ, ngày nào tôi cũng coi cô như bà cô mà chiều chuộng ! Cô không thích nhà tôi, thì tôi không về nữa ; Cô không thích cha mẹ tôi, tôi đành để cha mẹ ở lại dưới quê ; Đến chuyện tôi lo cho việc ăn học của em trai và em gái, cô cũng không để cho tôi lo. Con gái lớn thế này rồi, đến một lần cũng chưa được gặp mặt ông bà nội ! Cả khi cha tôi qua đời, bảo cô về chịu tang, cô cũng phải cãi nhau một trận với tôi ! Tất cả những điều này là vì sao chứ, đều là vì cô ! Vì cô, tôi đã làm một người con bất hiếu ! Vì cô, mà làm một người anh không có trách nhiệm !”

MƯỜI BA LỜI NGUYỀN!Where stories live. Discover now