Chương 22: Chung giường chung gối

987 67 2
                                    

Editor: araislazy

Dư Tễ Đan cố gắng rút tay ra.

Cô thử vài lần nhưng đều thất bại.

Bởi vì Lý Mính Hưu đã dùng toàn bộ sức lực, nắm tay cô thật chặt.

Dường như anh đang muốn nói: Anh sợ cô rời đi.

Lý Mính Hưu từ đầu đến cuối cũng không mở mắt, nhưng giọng vẫn nhẹ nhàng nỉ non như cũ: "Đừng đi ——"

Dư Tễ Đan thở dài, kéo một chiếc ghế từ phía sau và ngồi ngay cạnh giường.

Một bàn tay bị Lý Mính Hưu nắm chặt, cô liền dùng tay kia lấy khăn ướt lau mặt cho Lý Mính Hưu, nhẹ nhàng nói: "Được, tôi không đi, tôi ở đây chăm sóc anh, được chưa?"

Lý Mính Hưu sốt cao không giảm, gần như mất ý thức, nhưng vẫn không ngừng lặp lại: "Đừng đi, Đan Đan, đừng đi......"

Dư Tễ Đan chỉ có thể không ngừng lau mặt, cổ, tay cho anh ......

Nhưng cho dù cô lau thế nào, Lý Mính Hưu cũng không có dấu hiệu chuyển biến tốt.

Thay khăn lau mới cũng không có tác dụng.

"Như vậy không được!" Dư Tễ Đan vỗ mu bàn tay Lý Mính Hưu, "Anh buông tôi ra trước, tôi đi gọi điện thoại mời bác sĩ gia đình đến xem cho anh."

Lý Mính Hưu cứng rắn không buông tay.

"Buông ra!" Dư Tễ Đan cau mày, giọng nghiêm khắc, "Anh có muốn bệnh chết thì cũng đừng chết ở nhà tôi! Hoặc là anh buông tay để tôi đi gọi điện thoại, hoặc là tôi vứt anh ra ngoài ngay bây giờ!"

Dư Tễ Đan đe dọa xong.

Hai ba giây sau, Lý Mính Hưu rốt cuộc lưu luyến không rời mà buông tay cô ra.

Dư Tễ Đan trừng mắt nhìn Lý Mính Hưu, nhỏ giọng nói thầm: "Cứ bắt tôi phải la làng lên mới chịu."

Cô lên mạng tìm một vài số điện thoại của bác sĩ gia đình, chọn một số để gọi, sau đó trình bày kỹ càng tỉ mỉ tình trạng bệnh của Lý Mính Hưu cho đối phương, rồi cung cấp địa chỉ nhà cô.

Bác sĩ gia đình đảm bảo anh ta sẽ đến sớm nhất có thể.

Cúp máy, Dư Tễ Đan mang cho Lý Mính Hưu một ly nước ấm, cô muốn bắt anh uống, nhưng Lý Mính Hưu một ngụm cũng không uống.

Dư Tễ Đan phải tạm thời từ bỏ quyết định cho Lý Mính Hưu uống nước, đi vào phòng tắm lấy nửa thau nước lạnh, ngâm khăn tắm của cô và Lý Mính Hưu trong nước lạnh.

Khoảng 40 phút lúc sau, bác sĩ gia đình đến.

Dư Tễ Đan mời bác sĩ vào phòng ngủ: "Anh ấy chắc là bị cảm lạnh, sáng sớm tôi có nghe tiếng ho khan, bây giờ thì phát sốt."

Bác sĩ đặt hộp y tế xuống, bắt đầu kiểm tra Lý Mính Hưu, sau đó một bên lấy ống nghe từ hộp y tế ra, một bên nói với Dư Tễ Đan: "Cô cởi áo anh ta ra đi."

Dư Tễ Đan: "............"

Bác sĩ muốn cô giúp anh ta...... cởi quần áo?!

Dư Tễ Đan vừa khó xử vừa rối bời —— không phải ông bà có câu nam nữ thụ thụ bất thân sao! Làm sao cô có thể giúp Lý Mính Hưu cởi quần áo......

NAM NHÂN CỦA TÔI CHỈ CÓ MẶT - Lệ Chi Hương Cận (EDIT)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ