Chương 112: Thánh Lăng chủ. -Hết quyển IV.

651 72 8
                                    

Nhìn lên bầu trời cao thật cao trên làn nước biếc, đôi mắt y phản chiếu hình ảnh sóng biển xanh cùng đàn cá và sứa nhỏ. Sư Thanh Huyền bấc giác vươn tay chạm lên vệt đen ở cổ, tay trái nhẹ phẩy chiết phiến.

Ngày đó, sau khi giết chết Bạch Thoại Chân Tiên, chẳng hiểu sao lại xuất hiện một tia sét lớn vang khắp trời. Và rồi đến khi y mở đôi mắt mình ra, trước mắt đã là những áng mây trắng bồng bềnh thơ mộng.

Sư Thanh Huyền phi thăng làm thần.

Y tự giễu bản thân, tại sao lại phi thăng ngay khi vừa trải qua hỗn chiến. Đặt biệt, y phi thăng vào năm mình đã chết rồi, hoá thành một tàng hồn, thậm chí còn có tro cốt.

Trước nay y chưa hề nghe đến chuyện một con quỷ, một tàn hồn phi thăng làm Thần Quan. Hầu hết đều là người sống có số làm thần, hoặc thái tử nào đó được nhìn trúng, một số khác được điểm tướng và làm thần sau bao năm cố gắng không ngừng.

"Chẳng biết sau này còn trường hợp nào như mình không nhỉ?"

Dĩ nhiên đây chỉ là suy nghĩ, và trường hợp này vô cùng hiếm, hay nói đúng hơn là không có bất kỳ ai. Một con quỷ có thần cách phi thăng thì làm sao tồn tại, y cho là thế.

Ô kìa, chẳng phải y cũng là con quỷ phi thăng sao?

Ở một mình trong điện cùng chán, Sư Thanh Huyền quyết định rời khỏi nơi đây, đến nhân gian tìm kiếm niềm vui mới. Y hoá thân thành một làn khói trong suốt, đi hết nơi này đến nơi khác thăm thú.

Đã tròn ba năm Hoàng Quân Kỳ lên ngôi, nghe nói hắn đã nạp thiếp và có thái tử rồi. Hoàng triều hiện giờ đã phát triển, người dân ai cũng hài lòng với hắn.

Có lẽ vì đã tìm được thân xác của y, Hoàng Quân Kỳ không còn căng thẳng nữa. Bản thân Sư Thanh Huyền cũng cảm thấy an tâm hơn, y không cần phải thường xuyên đến Hoàng quốc nữa.

mãi mê ngẫm nghĩ sự đời, Sư Thanh Huyền vô tình bay qua một cành cây cao, y nghe tiếng kêu cứu và tiếng gầm dưới đất. Khi dừng lại nhìn, hoá ra là một ông nông dân đang đối mặt với chúa sơn lâm.

Sư Thanh Huyền lập tức hiện hình, đi từ sau lưng nông dân ra, chắng trước mặt lão. Con hổ nhìn thấy tà áo đỏ trước mắt bỗng run sợ, nhanh chóng cụp đuôi chạy.

Y xoay đầu nhìn ông lão thì mới phát hiện, hoá ra đây không phải là một ông lão, chỉ là một nam nhân tóc đã bạc. Có lẽ do lao động và suy nghĩ quá nhiều, lưng hắn đã cong, tóc hắn cũng bạc.

Hắn trơ mắt nhìn y hồi lâu mới giật mình, cúi người lạy mấy cái: "Cảm ơn, cảm ơn cô nương đã cứu giúp!"

Sư Thanh Huyền "ồ" lên, y quên mất mình đang phẫn nữ tướng. Hắn tiếp: "Ta, ta không có gì để báo đáp cô nương, thật xin lỗi!"

Sư Thanh Huyền là người chẳng thèm bận tâm đến những thứ như "quà đáp lễ", y chỉ đơn hianr muốn giúp người khác. Nhìn hắn tay chân yếu ớt như vậy, thế nào cũng bị con hổ kia vồ cho xem, và y không muốn chứng kiến cảnh tượng đó.

Y cười nhẹ, đập nhánh quạt lên tay phải: "Không sao, không cần!"

Hắn vui mừng: "Ta họ Châu, xin hỏi quý danh của cô nương là gì?"

[Song Huyền]                                                   BÁN DUYÊN TU ĐẠOWhere stories live. Discover now