Bảo bối tư hữu của bá thiếu (2)

968 61 9
                                    

" Tiêu."

Bạch Thần nhìn người cưỡi hắc mã cách đó không xa, dáng người thẳng tắp, thần thái lạnh nhạt, hốc mắt nháy mắt trở nên đỏ bừng, cậu lẩm bẩm một tiếng, bẹp miệng dưới con mắt kinh ngạc của Trịnh Hạo hiên cất bước vọt tới.

Đoạn Tần dáng người lãnh khốc xoay người xuống ngựa, hai chân vừa mới dẫm lên trên mặt đất, khó khăn lắm mới đứng vững, phía sau đột nhiên bị đánh úp, còn chưa chờ anh phản ứng lại, phía sau có một khối thân thể dán lên, ngay sau đó một đôi tay gắt gao mà cuốn lấy eo hắn.

Anh theo bản năng muốn đem cánh tay ở trên hông kéo ra, đem người phía sau quăng ra ngoài, nhưng hắn vừa mới động tới cánh tay bên hông, trong lòng đột nhiên sinh ra một cỗ cảm xúc mãnh liệt, càng quỷ dị hơn chính là hắn muốn đem chủ nhân của đôi tay này gắt gao ôm vào trong ngực.

Đoạn Tần dừng lại động tác.

Trong đầu có một đạo thanh âm điên cuồng kêu gào: Chính là em ấy! Chính là em ấy!

Đoạn Thần gắt gao nhíu mày lại.

" A Ngạn?" Đàm Nghị Nhiên xuống ngựa, vừa muốn tìm Đoạn Tần nói chuyện liền thấy Đoạn Thần bị người phía sau ôm lấy, từ thân ảnh đó, có thể nhận ra người bạn tốt Nhan Ngạn. Mà Đoạn Tần bị người ôm lấy nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt.

Hắn trong lúc nhất thời không rõ tình huống, dò hỏi nhìn về phía Đoạn Tần.

Không ai giải quyết nghi hoặc cho hắn, mặc kệ là Đoạn Tần hay là Bạch Thần vẫn ôm Đoạn Tần.

Bạch Thần lúc này đã không còn chú ý đến người khác.

Trong lòng cậu, trong mắt cậu giờ này, khắc này đều chỉ có người bị cậu ôm chặt lấy kia.

Cậu bước chân vừa động, liền ôm lấy hông Đoạn Tần, dịch đến trước người Đoạn Tần, ngẩng đầu, hốc mắt đỏ ửng nhìn Đoạn Tần.

Ủy khuất lại đáng thương.

Chính đôi mắt tràn đầy hơi nước ấy lại lộ ra điểm kì dị.

Phảng phất như thấy được ánh sáng sinh mệnh.

Đoạn Tần tâm đột nhiên trầm xuống, đau đớn.

Anh cau mày, rối rắm càng nhiều, không rõ chính mình thấy thế nào, loại cảm xúc này quá xa lạ, quá mãnh liệt, anh chưa bao giờ thể nghiệm qua.

Anh rõ ràng muốn đem người trên người kéo ra, lại luyến tiếc.

Hơn nữa, anh còn đang đau lòng.

Anh muốn an ủi người hốc mắt đỏ ửng trong lồng ngực, muốn cùng cậu nói chuyện, để cậu đừng khóc.

" Em còn tưởng rất lâu rất lâu nữa mới có thể nhìn thấy anh." Bạch Thần vừa khóc vừa cười mà đem chính mình chôn vào trong lồng ngực Đoạn Tần, cậu thật sự rất vui, còn tưởng rằng thật lâu, thật lâu nữa mới có thể một lần nữa nhìn thấy Tề Tiêu, lại không nghĩ sẽ gặp được anh ở chỗ này.

Tuy rằng anh không giống ở thế giới trước, nhưng Bạch Thần vừa nhìn liền biết anh chính là Tiêu, hơi thở từ trên người bọn họ giống nhau như đúc.

( edit) Hắn siêu dính người-  Doanh ChiWhere stories live. Discover now