Chương 4

1.5K 89 3
                                    


“Chiến ca, chào buổi sáng!”

“Chiến ca, hôm nay em bay đến Bắc Kinh. Muốn quay quảng cáo mới, mộng ảo Tây Du, anh có chơi game không? Đến lúc đó cùng nhau chơi có được hay không.”

“Chiến ca, hôm nay lạnh quá a.”

“Chiến ca, nhớ nghỉ ngơi!”

“Chiến ca, em phải về đoàn làm phim nha. [ tin tức chuyến bay] ”

“Chiến ca, nhìn xem em vừa mua ván trượt, [ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ] ”

Tiêu Chiến mở khóa điện thoại ra, đúng là nhảy lên một loạt thông báo hơn mười tin nhắn chưa đọc, lần trước tiểu bảo bảo sinh bệnh liền vùi trong ngực anh nói " Em chính là muốn đến để nhìn thấy anh, nhưng em không có Wechat của anh, bệnh viện anh không cho em tới, em chỉ có thể làm như thế này mới tới gặp anh được, anh cũng không thể không đến khám cho bệnh nhân của mình nha." Sau đó anh bất đắc dĩ lấy điện thoại ra cho cậu quét mã hai chiều, anh cũng không để ý đến ánh mắt gian xảo của Vương Nhất Bác. .

Tiêu Chiến trượt xuống dưới để xem từng tin nhắn điện thoại, anh không chú ý được khóe môi của mình nhếch lên nụ cười càng ngày càng sâu.

“Vương Nhất Bác em là người sao? Không phải muốn cho anh tranh vẽ, như thế nào tất cả đều là chân dung của em vậy.”

Ngữ âm mới vừa phát ra ngoài, bên kia liền gọi video đến.

“Chiến ca!”

Bây giờ Vương Nhất Bác đã kêu rất thuận miệng, ngoại trừ thỉnh thoảng bị Tiêu Chiến lải nhải phải chú ý thân thể khiến cho cậu nghe đến là phiền, cậu liền sẽ thay đổi biện pháp gọi anh là Tiêu lão sư, bác sĩ Tiêu, Tiêu đại gia, nhưng trải qua mấy lần anh đưa răng thỏ cảnh cáo cậu, sau đó Vương Nhất Bác vẫn là ngoan ngoãn làm trở về làm Tiểu Điềm Điềm của Chiến ca.

“Tại sao lại không nghỉ ngơi? Đang ở chỗ quay phim sao?.”

Tiêu Chiến nhìn bên phía Vương Nhất Bác đèn đuốc sáng trưng, màn hình bên kia người nhỏ hơn đang mặc trang phục cổ trang, khuôn mặt tiến đến màn hình cười chỉ thấy răng chứ không thấy mắt. Có lẽ là bộ kịch cổ trang gần đây cậu đã từng nói qua với anh, "Đã khuya rồi mà công việc còn chưa xong hay sao?"

“Ừm, hôm nay chụp kịch đêm.”

Tiêu Chiến có chút đau lòng nhìn tiểu bảo bảo tựa như là gầy đi một chút, cái kia hai ngàn vạn thiếu nữ làm fan mama đều đau lòng khi má sữa dần dần biến mất.

“Có ngoan ngoãn ăn cơm hay không?”

“Có!” Màn công việc được sư phụ giơ lên dáng vẻ đi tới để chuẩn bị bối cảnh, Vương Nhất Bác liền ôm lấy điện thoại đổi đến một góc khác, sau đó ngồi xổm ở dưới gốc cây bắt đầu nghiêm túc báo tên món ăn cho Tiêu Chiến.

“Ừm. . . Vương Nhất Bác thật ngoan.” Lời vừa ra khỏi miệng chính Tiêu Chiến cảm thấy có chút đáng sợ, như thế nào, tại vì sao những chuyện liên quan đến Vương Nhất Bác thì anh giống như trên con đường làm gà mẹ không ngày trở lại.

“Chiến ca có nhìn thấy những tấm hình em gửi cho anh không?”

“Không có, em cảm thấy anh sẽ có thời gian để xem hay sao?" Tiêu Chiến bị sặc nói, anh đương nhiên sẽ không thừa nhận anh không những xem mà còn lưu hình ảnh về điện thoại nữa kìa.

ZSWW_Yêu chính là như vậy (Edit)Where stories live. Discover now