Chap 22

3.3K 229 15
                                    

Một ngày trước ngày khởi binh

-"Chính Quốc ngoan, nghe lời nào" Mẫn Doãn Kỳ xoa đầu cậu.

-"Ta không chịu, các ngươi phải cho ta đi theo với" Cậu khóc lóc vùng vẫy tay chân liên tục.

-"Chính Quốc ngoan nào" Trịnh Hiệu Tích ôm cậu vào lòng, mặc cho cậu quẫy đạp liên tục.

Nước mắt nước mũi tèm lem ngồi khóc nấc lên. Chả qua là hôm nay, định qua chơi cùng với Phác Trí Mân và hai tên kia. Ai dè vừa vào đến Khiết Hỗn Viện liền nghe được cuộc nói chuyện của họ.

 
Còn biết được là Thạc Trân và Nam Tuấn đang bị vây trên núi, ngày mai sẽ xuất binh chi viện, nhưng là bí mật. Nghe Kim Nam Tuấn và Kim Thạc Trân bị vây trên núi bởi bọn sơn tặc Hải Lân, cậu khóc lóc đòi theo họ đi. Từ sáng đến giờ Kim Thái Hanh, Trịnh Hiệu Tích, Mẫn Doãn Kỳ và Phác Trí Mân dỗ cỡ nào cũng không chịu nín.

Nào là các người không thương ta, nào là sao lại giấu ta chuyện đó. Tóm gọn lại là Điền Chính Quốc cậu muốn đi cùng bọn họ, muốn đi cứu Kim Nam Tuấn và Kim Thạc Trân mà...

Cả cái Vương Phủ chạy ngược chạy xuôi đi tìm cách dỗ Vương Phi.

-"Chính Quốc ngoan nào, bọn ta sẽ cho ta đi" Kim Thái Hanh nói, tay chìa ra miếng mứt ngọt cho cậu ngậm vào.

Trịnh Hiệu Tích, Mẫn Doãn Khởi và Phác Trí Mân ánh mắt ngạc nhiên kèm lo lắng nhìn sang Kim Tại Hưởng. Hắn vội giải thích:

-"Dù gì để Chính Quốc ở đây một mình cũng không an toàn, thôi thì cho Chính Quốc đi theo. Ít nhất chúng ta còn bảo vệ được cho Chính Quốc" Kim Tại Hưởng giải thích.

Mẫn Doãn Kỳ gật gù theo, gì mà dễ bị lung lay vậy. Phác Trí Mân cùng với Trịnh Hiệu Tích lúc đầu có chút lo lắng. Nhưng điều Thái Hanh nói cũng không sai, lỡ khi bọn họ không ở đây có kẻ làm hại tới Chính Quốc của bọn họ thì sao? Thôi thì chịu cực một tí, cho cậu đi cùng. Ít nhất bọn họ cũng đảm bảo được cậu an toàn...

Lí do lớn nhất chắc là sợ cậu ở một mình sẽ cô đơn, và bọn họ cũng vậy...

Cậu vừa nghe được đi theo liền lấy tay quẹt vội nước mắt ngước mặt lên nhìn Kim Tại Hưởng.

-"Thật hả? Cho ta đi thật sao?" Cậu nở một nụ cười tươi nhìn họ. Mẫn Doãn Kỳ vừa gật đầu một cái cậu liền nhảy lên người Kim Thái Hanh ôm cứng ngắc.

Kim Thái Hanh thì sung sướng hưởng thụ trong ánh mắt ghen tị của mấy người còn lại.

-×-

Tế Hịch Thiên lúc này mặt căng như dây đàn, mắt liên tục hướng về Hảo Cơ đang quỳ trước mặt.

-"Tại sao không công vào được, sao không phá mấy cái bẫy đó, các ngươi làm ăn kiểu gì vậy?" Tế Hịch Thiên hét lớn lên, trong tông giọng chính là sự tức giận cùng chán ghét cực độ.

-"Dạ....trại chủ, chúng tôi đã cố gắng. Nhưng mà bọn quân triều đình kia quá mạnh. Bọn họ dưới sự chỉ huy của Kim Nam Tuấn và Kim Thạc Trấn thật sự rất thông minh và tinh nhuệ. Huynh đệ chúng ta thậm chí có một số người còn không biết võ công, biết múa vài chiêu là cùng...nên...nên" Hảo Cơ lo lắng.

[Full Allkook] Gả ThayNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ