Chương 15

332 41 4
                                    

Tác giả: Lục đẳng tinh chi dạ

Edit: tina

☆, Chương 15

Màu da Quý Tịch trắng đến lóa mắt, dáng người cân đối xinh đẹp, mái tóc uốn lượn rũ trên vai, nhìn qua không phân biệt được nam hay nữ.

Sau khi cậu biến trở về thì ngã ở trên người Lâm Từ Khanh, Lâm Từ Khanh theo bản năng duỗi tay đỡ lấy cậu, lại đụng phải làn da trơn trượt.

Quý Tịch vừa thẹn lại vừa hoảng, phù chú này không thể đem quần áo của cậu thu nhỏ cùng, ra cửa lâu như vậy, cậu nhất thời quên mất.

Cậu chống tay lên người Lâm Từ Khanh, trên mặt phiếm hồng: "Con......" 

Một điểm phấn nộn nào đó đong đưa ở trước mắt, hô hấp Lâm Từ Khanh cứng lại, theo bản năng đem Quý Tịch ôm vào lòng, lực tay có chút lớn.

Quý Tịch sửng sốt một chút, ngẩng đầu: "Sư tôn......"

Đôi mắt của cậu như hoa, bị người đặt ở trên đệm giường, Lâm Từ Khanh nhanh chóng dùng chăn bọc cả người cậu lại, không nói một lời mà đẩy cửa xông ra.

Phù chú mà Lam Tước cho ước chừng là để lâu rồi, trên người Quý Tịch vẫn còn ngọc bội và nhẫn trữ vật, chỉ duy nhất không có quần áo, trong nhẫn trữ vật chỉ có một cây Ngân Tiên lẻ loi.

Quý Tịch đem đầu vùi vào trong chăn, nhiệt độ trên mặt chỉ tăng chứ không giảm, cậu cảm thấy phản ứng vừa rồi của Lâm Từ Khanh hình như là tức giận, muốn đi ra ngoài tìm y.

Lâm Từ Khanh có thể hay không thật sự cho phi thuyền quay đầu lại, đem cậu đưa trở về?

Bốn phía không có quần áo có thể mặc được, Quý Tịch lôi kéo chăn ngồi dậy, trong lòng thấp thỏm vô cùng.

Sau khi Lâm Từ Khanh ra cửa liền đi về phía đuôi thuyền, có mấy đệ tử đang ngồi nói chuyện phiếm, thấy y đi tới vội vàng đứng dậy, "Ngũ trưởng lão."

"Ai có quần áo sạch sẽ?"

Giọng y trầm thấp, trên mặt nhìn không ra quá nhiều cảm xúc, các đệ tử không dám chậm trễ, có người lập tức lấy một bộ ra từ nhẫn trữ vật, Lâm Từ Khanh duỗi tay nhận lấy, sau khi nhìn vài lần liền cầm đi.

Các đệ tử thở nhẹ một hơi, đợi y đi xa liền nhỏ giọng nghị luận.

"Sao nhìn Linh An Quân không cao hứng lắm nhỉ?"

"Đại đồ đệ của mình sinh tử chưa biết, ai có thể cao hứng được chứ?"

"Nhưng mà, Linh An Quân lấy quần áo đi để làm gì......"

Cửa phòng một lần nữa mở ra, Quý Tịch kinh hỉ mà ngẩng đầu nhìn lại, Lâm Từ Khanh đưa lưng về phía sáng, khuôn mặt phủ lên bóng tối không thấy rõ biểu tình.

Quý Tịch sợ hãi hô một tiếng: "Sư tôn?"

Lâm Từ Khanh đến gần, đem quần áo trong tay đặt ở mép giường, mắt không dám nhìn cậu, xoay người lại ra cửa: "Đem quần áo mặc vào."

Nguyên lai là đi tìm quần áo cho cậu, Quý Tịch chậm rì rì kéo chăn ra, đứng dậy mặc quần áo.

Đây là một bộ thường phục, đối với Quý Tịch thì có một chút lớn, tay áo hơi dài, khi rũ xuống chỉ có thể lộ ra nửa ngón tay, cậu vội vàng buộc lại đai lưng, chạy đến cạnh cửa kéo cửa ra.

Sổ tay công lược tiên quânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ