Chương 29

142 9 0
                                    

Từ lúc đó, hết thảy đều thay đổi, cậu mở to một đôi mắt dục vọng, như hổ rình mồi, muốn cạy mở đôi môi cấm dục của Nghiêm Bách Tông.

Bên kia tất cả mọi người đều kinh hô, Nghiêm Tùng Vĩ đã cưỡi ngựa chạy lại đây, Nghiêm Bách Tông buông cậu ra đứng lên, dường như ngại ánh mắt khắp xung quanh, vươn tay với cậu, kéo cậu lên.

Kỳ Lương Tần đứng lên, vỗ vỗ đất trên người, Nghiêm Tùng Vĩ đã xuống ngựa.

"Lương Tần, em không sao chứ?" Nghiêm Tùng Vĩ hỏi.

Kỳ Lương Tần lắc đầu, sắc mặt đỏ bừng: "Không có việc gì. Phiền toái anh cả."

"Anh cũng không sao chứ?"

Nghiêm Bách Tông cũng lắc đầu, nói: "Mang tiểu Kỳ đến phòng y tế kiểm tra một chút đi."

Nghiêm Tùng Vĩ dẫn Kỳ Lương Tần đi đến phòng y tế, người bên cạnh đều vây quanh Nghiêm Bách Tông, hỏi hắn rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

"Anh cả thật là, đã dẫn người theo, còn muốn nhảy chướng ngại vật liên tục, " đi xa, Nghiêm Tùng Vĩ mới mở miệng oán giận: "May mắn hai người đều không có việc gì... trước đây hắn không phải người liều lĩnh như vậy."

"Không trách anh cả, là tôi muốn anh ấy dẫn tôi đi cảm nhận một chút, không nghĩ tới xảy ra sai lầm, " sắc mặt Kỳ Lương Tần vẫn đỏ: "Anh đừng oán giận anh ấy, không thì chẳng phải là xấu hổ."

"Tôi biết."

Kỳ Lương Tần cảm thấy mình đang dần dần biến thành trà xanh biểu. Có khả năng là bình thường làm người thành thật quen rồi, trong lòng thế mà lại cảm thấy có vài phần kích thích, làm người xấu chính là thích hơn làm người tốt.

Đến phòng y tế, kiểm tra một chút, không có trở ngại.

Nhưng mà Nghiêm Bách Tông bị chút vết thương nhẹ, nghe nói bị vó ngựa đạp phải cánh tay, may mà chỉ là bị đạp phải rất nhẹ, chịu tổn thương không nghiêm trọng lắm.

Nhưng hắn đối với Kỳ Lương Tần rõ ràng lãnh đạm hơn rất nhiều, ngay cả Nghiêm Tùng Vĩ cũng nhìn ra không thích hợp, nhưng hắn ta nghĩ là do vụ ngoài ý muốn kia, dẫn đến không khí giữa hai người có chút kỳ quái. Bởi vì bị kinh hách, Kỳ Lương Tần liền thành thành thật thật ngồi ở bên cạnh nhìn người khác cưỡi. Bởi vì buổi tối phải về kịp tiệc tối nhà chú Vương, cho nên giữa trưa ăn cơm, bọn họ liền phải đi về.

Lúc trở về là Nghiêm Tùng Vĩ lái xe, Kỳ Lương Tần ngồi ở ghế phó lái, thấy Nghiêm Bách Tông không lên xe, liền hỏi: "Không chờ anh cả sao?"

"Hắn gọi tài xế, không ngồi xe này."

"Anh cả là giận tôi sao?"

Nghiêm Tùng Vĩ cười: "Hắn nói có việc quẹo đến công ty một chuyến, cho nên bảo lão tài xế Hồ đưa hắn đi. Chúng ta trực tiếp về nhà. Như vậy cũng tốt, tôi thấy từ sau lúc té ngã, hai người liền quái quái, không biết mấy người xấu hổ cái gì. Cưỡi ngựa mà, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ xảy ra chút ngoài ý muốn."

Kỳ Lương Tần nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhìn Nghiêm Bách Tông đứng ở nơi đó tạm biệt bạn bè, không có nửa phần ý tứ muốn nhìn qua nơi này, miệng nói: "Chờ trở về nhà, tôi nói lời xin lỗi với anh cả vậy. Anh ấy đừng để trong lòng là tốt."

[ Đam mỹ-Xuyên thư] Xuyên thư chi liêu hán công lượcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ