Chương 43

135 6 0
                                    

Đàm Thanh Thanh làm phục vụ đêm quán bar, tuy rằng điều kiện gia đình bình thường, nhưng mà là mỹ nữ, người theo đuổi cô không ít, lúc trước cô xem trọng Nghiêm Tùng Vĩ, tự nhiên bởi vì hắn là một phú nhị đại, có tiền.

Đàm Thanh Thanh và Kỳ Lương Tần không giống nhau, cô trải qua rất nhiều đàn ông, dạo chơi ở nơi phồn hoa đã lâu, từng bị thương tổn cũng từng thương tổn người khác, hiểu được thứ cô theo đuổi không phải tình yêu nhiệt liệt thuần túy, mà là củng cố hôn nhân giàu có. Nhưng nhược điểm của phụ nữ ngay ở đó, mặc dù ngay từ đầu mục tiêu có minh xác nữa, thì đều sẽ sinh ra tình cảm trong lúc lâu dài vành tai tóc mai chạm nhau, giống như Vương Giai Chi trong «Sắc giới», yêu và dục đan chéo, "Hắn chẳng những chui vào trong thân thể tôi, còn muốn chui vào trong lòng tôi".

Cuối cùng kết cục chia tay, kỳ thật cũng chưa hẳn cô không dự liệu được, mà ngược lại, cô chính là đã đoán trước, mới có thể vẫn luôn bất an, lúc trước khi bị Nghiêm lão thái thái cự tuyệt ngoài cửa, mới có thể lựa chọn loại hành vi xúc động lại ngu xuẩn là để Kỳ Lương Tần và Nghiêm Tùng Vĩ kết hôn, bởi vì cô gấp, cô sợ. Nhiệt tình của người đàn ông như Nghiêm Tùng Vĩ đối với cô có thể giữ được bao lâu, kỳ thật cô rất rõ ràng, cô biết cô chờ không nổi. Nhiệt tình của Nghiêm Tùng Vĩ sớm hay muộn cũng sẽ lạnh đi, cô phải đuổi kịp trước lúc tình yêu này làm lạnh gả vào Nghiêm gia.

Chỉ có điều cũng giống như quan hệ giữa rất nhiều nữ minh tinh hoặc người nổi tiếng trên mạng cùng với những phú thương hào môn, có lẽ yêu đương thì được, kết hôn, thật sự khó như lên trời. Cô hiểu được đạo lý này, lại bị dục vọng xông hồ đồ thần trí, Nghiêm gia là nhà hào môn, Nghiêm lão thái thái truyền thống ương ngạnh, Nghiêm Tùng Vĩ sợ mẹ, những điều này là nhân tố tất nhiên dẫn đến chia tay, cho dù Kỳ Lương Tần có tâm, cũng căn bản không giúp được cô.

Nhưng cô vẫn hận, tựa như cô biết không nên yêu Nghiêm Tùng Vĩ, nhưng cuối cùng vẫn yêu. Rõ ràng là cô hiểu, lại không thể không hận, có lẽ đây mới là con người đi.

Nghiêm Tùng Vĩ giống như một con chó nhà có tang, thảm thương đi về. Kỳ Lương Tần đi theo phía sau hắn, thường thường quay đầu lại liếc nhìn một cái, xe taxi Đàm Thanh Thanh ngồi đã biến mất trong tầm mắt.

"Xin lỗi, khiến cậu vô cớ bị tai bay vạ gió." Nghiêm Tùng Vĩ nói.

Kỳ Lương Tần nói: "Anh cũng thật ngốc, lấy tôi làm bia đỡ, cô ấy khẳng định càng hận, không chỉ hận anh, cũng hận tôi."

"Lời hay nói bậy gì tôi cũng nói hết với cô ấy rồi, cô ấy đều không chịu chia, nhất thời não nóng, liền nói tôi kỳ thật là song (song: có thể yêu nam cũng có thể yêu nữ), hiện giờ thích cậu, không thích cô ấy. Thế mà cô ấy cũng tin, hỏi tôi có phải ngay từ đầu đã đánh chủ ý lên cậu hay không, tôi nói phải, tôi cho rằng cô ấy cũng sẽ buông tha, ai biết cô ấy còn đến quậy. Cô ấy đánh cậu hả?"

Nghiêm Tùng Vĩ nói xong quay đầu lại nhìn cậu.

Kỳ Lương Tần gật đầu: "Cho tôi một bạt tai. Thôi, có một số việc nói không rõ, coi như là trả cho cô ấy."

Nghiêm Tùng Vĩ nhìn nhìn mặt cậu, nói: "Có dấu bàn tay."

"Làm sao bây giờ, vừa rồi cái gì Đàm Thanh Thanh cũng nói hết ra rồi, chuyện chúng ta kết hôn giả, còn có chuyện một trăm vạn, anh cả đều biết."

[ Đam mỹ-Xuyên thư] Xuyên thư chi liêu hán công lượcWhere stories live. Discover now